Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 161: Đặc cách (2)

Cái khí thế kia của Lý Hạo.
Hắn thích chơi với Lý Hạo, ngoài việc thân thế của hai người gần giống nhau, thì hắn thật lòng thích khí thế trên người Lý Hạo.
Nói thế nào nhỉ, dùng một số từ ngữ kỳ lạ mà Lý Hạo từng miêu tả để khái quát, chính là "ngầu lòi".
Luôn giữ được sự bình thản và thoải mái, không hề gợn sóng, dường như mọi thứ đều là mây trôi.
Dùng lời của Lý Hạo mà nói, nếu gặp phải một ngọn núi khó chinh phục... vậy thì chúng ta hãy đi vòng qua.
Nếu chỉ biết lười biếng thì cũng không tính là bản lĩnh, nhưng lần này ở thành Thương Vũ, một mình Lý Hạo thủ thành chém đại yêu, lập nên công lao hiển hách, nhưng vẫn khiêm tốn không khoe khoang, như chỉ làm một chuyện nhỏ.
Riêng điểm này thôi, đã hơn Lý Vận bọn họ quá nhiều.
Ngay cả hai vị hoàng tử giả vờ bình tĩnh, trong mắt Lý Nguyên Chiếu, khí phách cũng kém xa Hạo ca.
Hơn nữa, rõ ràng đã là Thập Ngũ Lý cảnh nhưng Lý Hạo chưa bao giờ khoe khoang, nếu như Lý Vận đi khắp nơi tuyên truyền, chỉ sợ thiên hạ đều biết từ lâu rồi.
Người đời đều cầu danh nhưng, Lý Hạo lại nói danh lợi là gánh nặng.
Thật trâu bò.
Lần đầu tiên nghe thấy lời này, Lý Nguyên Chiếu có cảm giác như bị sét đánh, mặc dù không hiểu rõ nhưng lại cảm thấy...
Lúc này, Lý Vận chú ý đến bên cạnh Lý Nguyên Chiếu, không thấy bóng dáng Lý Hạo, hắn không khỏi cau mày, trong lòng bỗng trùng xuống, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện?
Cũng chính vì vậy, Lý Nguyên Chiếu mới thích đi theo Lý Hạo, không vì lí do gì khác, chỉ đơn giản là hắn thích học hỏi.
"Lão sư, Lý Hạo đâu rồi?"
"Lý Hạo..."
Tô Diệp Họa nhìn vào chỗ trống bên cạnh Lý Nguyên Chiếu, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, nói:
"Hắn đặc biệt trúng tuyển, được đặc cách vào điện Hắc Bạch."
"Cái gì?!"
Lời này vừa nói ra, cả Giáp viện đều nổ tung.
Tiếng ồn ào khiến cả căn phòng như chợ rau, mọi người ríu rít, đều tranh nhau hỏi tại sao? Dựa vào đâu?
Ở trong đám người, nụ cười trên mặt Khương Diệp lập tức biến mất.
Bản thân là hoàng tử, còn chưa được phá lệ, vậy mà nhi tử của Lý gia lại được phá lệ?
Sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng nghĩ đến lời dạy bảo ân cần của lão sư trong cung, hắn lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là trong lòng vô cùng tức giận, trong mắt không giấu được một tia âm trầm.
"Lão sư."
Khương Diệp lên tiếng, những tiếng ồn ào khác như đột nhiên nhỏ đi rất nhiều:
"Tại sao hắn có thể phá lệ được chọn?"
Khương Diệp nhìn chằm chằm Tô Diệp Họa.
Tô Diệp Họa chỉ liếc mắt đã nhìn thấu sự tức giận trong lòng vị hoàng tử này, nàng thầm nghĩ, nếu ngươi cũng có thể đạt đến Thập Ngũ Lý cảnh, không, cho dù chỉ là Thần Du cảnh, ngươi cũng có thể phá lệ được chọn.
Nhưng trên mặt nàng vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói:
"Tu vi của Lý Hạo cao hơn các ngươi, cộng thêm việc hắn đã lập được công đặc biệt trong nhiệm vụ ở thành Thương Vũ, vì vậy để bồi dưỡng nhân tài, học phủ mới cho hắn phá lệ vào điện Hắc Bạch sớm. Nếu hắn còn ở lại đây, chúng ta không thể dạy được hắn, hơn nữa hắn cũng chỉ chiếm mất một vị trí trên bảng Võ Đạo của các ngươi."
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, đều ngơ ngác sửng sốt.
Tu vi của Lý Hạo, cao hơn bọn họ? Chẳng lẽ hắn đã Kế Hồn rồi sao?
Nhưng mà... công huân đặc biệt là thế nào?
Lý Vận và Lý Tri Ninh cũng đầy dấu chấm hỏi, có chút bối rối, hai người đều nhìn về phía Lý Nguyên Chiếu.
Hai người bọn họ đều đến thành Thương Vũ, vậy Lý Nguyên Chiếu thì sao, tại sao lại không lập được công huân?
Không nói cho các ngươi biết.
Thấy ánh mắt của hai người huynh muội Lý Vận nhìn tới, Lý Nguyên Chiếu chỉ mỉm cười, trong lòng thầm sung sướng, muốn biết không, chính là...
Dù sao Hạo ca đã nói, không cho hắn khoe khoang, hắn hỏi lý do, Hạo ca chỉ nói muốn hưởng thụ thêm những ngày tháng nhàn rỗi.
Nhưng chuyện thành Thương Vũ quá lớn, chỉ sợ cũng không giấu được bao lâu nữa.
Lý Nguyên Chiếu rất mong chờ, đợi đến khi huynh muội hai người này và những người khác biết được tu vi của Hạo ca, không biết họ sẽ có biểu cảm gì.
Sau cửu thúc ra, chắc chắn Lý gia bọn họ sẽ nổi danh thiên hạ một lần nữa!
Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn chỉ hận không thể khiến thời gian trôi qua nhanh hơn, để tin tức về thành Thương Vũ nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong điện Hắc Bạch của học phủ Đàn Cung.
Cung chủ Tống Ngự Phong ngồi trên, chén trà trước mặt đã không còn hơi nóng, trà đã nguội nhưng hắn vẫn nhìn chăm chú, quên mất thưởng thức.
Bên cạnh, Thẩm Vân Khinh và Triệu Tông Nguyên, cùng với Hoàng Lập Tài và nhiều trưởng lão khác của học phủ Đàn Cung đều ở đây, chỉ có một số ít trưởng lão có việc bận không đến.
Tống Nguyệt Dao cũng ngồi trên chiếc ghế cuối cùng, giống như những người khác, đánh giá thiếu niên trước mắt.
Lý Hạo cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh xem mình như xem khỉ, có chút bất lực, đã mười mấy phút rồi, họ vẫn không lên tiếng.
Với khoảng thời gian này, hắn đã có thể vẽ được hai bức tranh.
"Các vị cho ta trực tiếp vào điện Hắc Bạch, ta rất vui."
"Nhưng chúng ta cứ trì hoãn thời gian như thế này, ta không thích lắm."
Lý Hạo hắng giọng, vẻ mặt khiêm tốn và vô tội.
Tống Ngự Phong và những người khác cuối cùng cũng thôi xem Lý Hạo như xem khỉ.
Mười mấy năm trước, cửu lang của Lý gia một sớm ngã xuống làm kinh động thiên hạ. Tam Bất Hủ mười chín tuổi, mới nghe lần đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận