Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 166: Hoàng tử đấu thơ

Mặc dù không có thủy kỳ lân Tống Thu Mặc trong bức tranh nhưng chỉ riêng phong cảnh tuyệt mỹ này cũng có thể mang lại không ít kinh nghiệm.
Lý Hạo cũng đã thử xây dựng một khung cảnh hùng vĩ tráng lệ trong đầu, thậm chí là cả những con thú dữ kỳ lạ, nhưng khi vẽ ra, khinh nghiệm đạt được lại rất thấp.
Hắn cũng không biết lý do tại sao, có thể là do thiếu một số chi tiết và thần thái?
Lại liên tiếp vẽ bốn năm bức tranh về vách đá và hàn đàm.
Thu được năm sáu trăm điểm kinh nghiệm, Lý Hạo thấy cũng nên rời đi, thì đột nhiên nghe thấy có người ngâm thơ:
"Cô phong đẩu nhai sơn tiều tụy, bạch vân du du như thiên lệ."
Nghĩa là Đỉnh núi cô đơn vách đá gầy guộc, mây trắng lững lờ như giọt lệ trời.
"Lộ thượng tiểu kính thông hà phương, tri ngã tâm ý hựu hữu thùy?"
Nghĩa là Đường nhỏ dẫn đến phương nao, nào ai hiểu thấu được lòng ta?.
Trong lúc nói chuyện, một bóng người chậm rãi bước đến, đợi nhìn thấy Lý Hạo bên bờ hàn đàm thì vừa lúc Lý Hạo cũng quay đầu nhìn đối phương.
Hai người nhìn nhau, đều nhận ra thân phận của nhau.
Hoàng tử?
Lý Hạo kinh ngạc trong lòng, người này lại là một trong hai vị hoàng tử của Giáp viện, hình như tên là Khương Hãn Tinh.
Khương Hãn Tinh cũng nhận ra Lý Hạo, phải nói rằng hôm nay ở Giáp viện, người nổi bật nhất chắc chắn là vị thiếu gia Lý gia trước mắt này.
Từ khi vào Giáp viện, hắn đã chú ý đến Vương Hàn và Lý Hạo cùng những đệ tử phủ Thần Tướng khác, chỉ là không đến gần.
Nghĩ đến việc mình vừa ngâm thơ vừa đi đến, Khương Hãn Tinh đột nhiên cảm thấy mặt đỏ bừng, có chút nóng rát, chết tiệt, tại sao nơi này lại có người chứ?
Nhưng tên tiểu tử này nhà con nhà võ tướng, hẳn cũng không nghe hiểu gì đâu nhỉ?
Sau khi kết thúc màn đối mắt ngắn ngủi, Khương Hãn Tinh kiềm chế sự nóng rát trên mặt, mỉm cười chào hỏi:
"Lý thiếu gia?"
"Xin chào."
Lý Hạo cũng mười phần chính thức đáp lại, đối với mấy cái đệ tử hoàng tộc này, hắn ngược lại không thấy có gì phản cảm.
Lúc trước, một vị hoàng tử khác tên là Khương Diệp, vừa khai giảng không lâu, đã chạy tới tìm hắn cùng Lý Nguyên Chiếu, biểu lộ ra ý tứ muốn kết giao.
Nhưng dã tâm dưới đáy mắt tiểu tử này quá rõ ràng, Lý Hạo lười dính dáng đến mấy chuyện phiền toái của hoàng tộc, bởi vậy hắn không hề phản ứng, cũng để cho Nguyên Chiếu không tiếp xúc nhiều với mấy gia hỏa đó. Vũng nước đục kia không phải nơi mà bọn họ nên bước vào.
"Ngươi ở chỗ này làm gì vậy?"
Khương Hãn Tinh tò mò quan sát giá vẽ trước mặt Lý Hạo, nếu nói Lý Hạo ở đây luyện công thì hắn cũng không thấy lạ.
Nhưng hắn cầm bút mực làm gì?
Nghĩ đến việc Lý Hạo lại được phá lệ vào điện Hắc Bạch, ít nhất cũng đã là Kế Hồn cảnh, ánh mắt hắn lặng lẽ trở nên nghiêm trọng hơn vài phần.
"Ngắm cảnh."
Lý Hạo tùy ý đáp, đồng thời thu hồi ánh mắt, lại tự mình pha mực, chuẩn bị vẽ tranh.
Khương Hãn Tinh có chút ngoài ý muốn, trong mắt lộ ra vài phần hứng thú, trước đó ở Giáp viện, hắn đã lén quan sát kỹ vị thiếu gia Lý gia này.
Dù sao thì cái tên của đối phương cũng là do phụ hoàng của hắn đích thân ban tặng.
Từ khi hắn sinh ra, đến lúc hiểu chuyện, hắn đã nghe mẫu thân nhắc đến chuyện này, ngày nhập học gặp mặt, không khỏi chú ý nhiều hơn một chút.
Mà biểu hiện của Lý Hạo cũng thực sự khác với người thường, trước đó hắn còn cảm thấy tiếc nuối, cho rằng đối phương được ân sủng quá lớn, bị Lý gia nuông chiều thành công tử bột.
Nhưng hôm nay nghe lời lão sư Tô Diệp Họa nói, mới biết đây là một thiên tài ẩn mình.
"Ngắm cảnh?"
Hán Tinh tò mò đi tới, thấy Lý Hạo cầm bút vẽ, cô sơn hàn đàm hiện ra trên giấy vẽ, quả thực bức vẽ vô cùng sinh động và có ý cảnh.
Hắn nhìn đến ngây người.
Xuất thân từ hoàng gia, mặc dù từ nhỏ đã tập võ nhưng lại thích thơ văn, sao có thể không nhận ra kỹ thuật vẽ này rất đáng kinh ngạc.
Đợi Lý Hạo vẽ xong, Khương Hãn Tinh không khỏi cất tiếng hỏi:
"Lý thiếu, ngươi còn biết vẽ tranh sao?"
Thậm chí Lý Hạo không thèm liếc mắt, cầm bút tiếp tục:
"Không phải ngươi cũng biết làm thơ sao?"
Nhắc đến thơ, mặt Khương Hãn Tinh không khỏi đỏ lên.
Thích thì thích nhưng "biết" lại là chuyện khác.
Đúng là hắn có hiểu biết đôi chút.
Nhưng bài thơ vừa rồi không phải là làm nghiêm túc, dùng từ tạo câu đều là tùy hứng mà ra, chỉ để trút bỏ uất khí trong lòng, không có dụng công nghiêm túc.
"Lý thiếu cũng hiểu thơ ca ư?"
"Biết đôi chút."
"Ồ?"
Khương Hãn Tinh khá kinh ngạc, nảy sinh hứng thú, nói:
"Vậy không bằng Lý thiếu cũng làm một bài thơ đi?"
"Làm thơ?"
Lý Hạo liếc nhìn hắn ta, hiện tại kinh nghiệm làm thơ của hắn đã đầy tam đoạn, vẫn chưa lĩnh ngộ được thi tâm, làm thơ cũng không có điểm kinh nghiệm.
"Đúng vậy, không bằng... lấy hàn đàm mà Lý thiếu vẽ này làm thơ, chúng ta cùng làm một bài, thế nào?"
Khương Hãn Tinh nảy sinh hứng thú đấu thơ, cũng muốn so tài cao thấp với Lý Hạo, để vớt vát lại chút thể diện cho bài thơ tùy hứng vừa rồi, tránh bị người ta cho rằng trình độ làm thơ của hắn thực sự như vậy.
Lý Hạo liếc nhìn:
"Hàn đàm sao? Vậy ngươi làm trước đi."
"Hay là Lý thiếu làm trước đi, tài hèn học kém, phải suy nghĩ thêm một chút."
Khương Hãn Tinh vội vàng nói.
Lý Hạo không thấy hắn ta khiêm tốn, bài thơ rách nát mà đối phương đọc trước đó, thậm chí còn không đúng vần.
"Được thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận