Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 734 - Toàn tộc tiễn đưa (3)



Chương 734 - Toàn tộc tiễn đưa (3)




"Hai chuyện này khác nhau, đứng trước sự trước sống và cái chết, gắng hết sức mình cũng là một phần tình nghĩa, bất kể kết quả có giúp được hay không, đã là tâm ý, tâm ý này ta nhận." Lý Hạo nói.
Nghe Lý Hạo nghiêm túc coi trọng chuyện nhỏ này là như vậy, nỗi buồn trong lòng cơ Vân Nguyệt càng khó kiềm chế.
Ngay cả việc mình buông tay cũng được coi là ơn cứu mạng, vậy thì đôi phu thê kia đã khiến hài tử này thất vọng đến mức nào, đối xử tệ bạc với hắn đến mức nào, mới khiến hắn đoạn tuyệt huyết mạch như vậy!
"Hài tử, cha mẹ ngươi đã chinh chiến từ khi ngươi còn nhỏ, không thể ở bên ngươi, ngươi hãy cho cô bà một cơ hội chăm sóc ngươi, được không?"
Cơ Vân Nguyệt cầu xin, vẫn muốn níu kéo Lý Hạo ở lại, mặc dù hiện tại Lý Hạo đã không còn huyết mạch Cơ gia nhưng trong mắt nàng, đây vẫn là ngoại sanh của mình.
Lý Hạo cảm nhận được tâm ý của vị cô bà này, mỉm cười nhưng ánh mắt lại thản nhiên và bình tĩnh:
"Từ nhỏ, ta đã một mình, bầu bạn cùng trăng sao, sau này, vẫn như vậy."
Hài đồng ngồi một mình trong sân ngước nhìn bầu trời đầy sao, vẫn còn trong lòng hắn.
Chỉ là, tòa đình viện đó đã không còn nữa.
Hài đồng đuổi theo sau đuôi hắn ở tòa đình viện đó cũng không còn nữa.
Mối liên hệ huyết mạch xa xôi hàng chục vạn dặm trong tòa đình viện đó cũng không còn nữa.
Nhưng những vì sao trên trời vẫn còn đó.
Hài đồng lương thiện ấy cũng vẫn còn đó.
Trải qua phong ba và sát kiếp, hắn không còn là hắn của ngày xưa nhưng hắn vẫn là hắn, không hề thay đổi.
Nghe Lý Hạo nói vậy, Cơ Vân Nguyệt chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đâm mạnh vào tim, những giọt nước mắt trước đó đã cố kìm nén, giờ lại như mưa vỡ bờ, tuôn rơi giàn giụa.
Những người khác còn muốn khuyên can, lập tức đều ngậm miệng, im lặng.
Nhìn đôi mắt ôn hòa và bình tĩnh của thiếu niên, trong lòng họ chua xót, đều hiểu rằng thiên tài chói sáng này không còn thuộc về Cơ gia nữa rồi.
Thiếu niên lên núi tự xưng họ Cơ, bị vô số người xa lánh và khinh thường.
Giờ rời đi, tất cả mọi người đều muốn hắn giữ lấy họ này nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra rằng, điều đó không thể thực hiện được nữa.
"Chư vị, cáo từ."
Lý Hạo hơi chắp tay, nói: "Non xanh còn đó, trăng sao vẫn rực trời, sau này gặp lại!"
Nói xong, hắn nhìn Cơ Đạo Tân, nói: "Làm phiền tiền bối mở bí cảnh cho ta."
Cơ Đạo Tân im lặng, sự việc đã đến nước này, hắn biết không thể cứu vãn được nữa, gương vỡ khó lành, lỗi lầm khó bù đắp.
Giống như cơn gió hôm nay, dù có thổi lớn đến đâu, cũng không thể thổi về ngày hôm qua.
"Hài tử, Cơ gia chúng ta mãi mãi rộng mở với ngươi, cho dù ngươi không muốn làm người Cơ gia nữa nhưng chỉ cần ngươi đến, Cơ gia chúng ta sẽ mãi chào đón ngươi."
Cơ Đạo Tân nhìn Lý Hạo thật sâu, nói từng chữ từng chữ: "Sau này nếu ngươi gặp khó khăn, chỉ cần viết một lá thư, Cơ gia chúng ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ ngươi!"
Lý Hạo chỉ mỉm cười, không trả lời.
Đối phương là gia chủ của gia tộc vạn năm, lời này có tình nhưng cũng có mưu.
Cơ Đạo Tân thấy thiếu niên này trong sáng nhưng lại có ánh mắt chín chắn, biết không thể coi hắn như thiếu niên bình thường mà đối đãi, lời này của hắn thực sự có ý kịp thời “bù lỗ”.
Dù sao thì một thiên tài như Lý Hạo, tương lai chắc chắn sẽ là người nổi tiếng ở Đại Hoang, cho dù không phải là người Cơ gia, cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù với hắn, cho dù là coi Lý Hạo như người Cơ gia cung phụng, hay là kết giao làm bằng hữu, cũng đáng để bỏ công bỏ sức.
"Hài tử, để ta mở đường cho ngươi, tiễn ngươi một đoạn." Cơ Đạo Tân nói, đích thân tiễn hắn.
Quy cách như vậy, chỉ có chiến thần xuất chinh trở về, hoặc là tiễn đưa xuất chinh, hắn mới đích thân nghênh đón.
Tin Lý Hạo sống lại truyền khắp Cơ gia rất nhanh, không ít người đã đến, trong đó có cả những thiên tài.
Dưới sự hộ tống của Cơ Đạo Tân và Cơ Thiên Triều, thiếu niên sánh vai cùng họ, đi xuống núi.
Những người còn lại thì ầm ầm theo sau, không ít người vẫn đang đau buồn kêu gọi níu kéo nhưng bóng lưng của thiếu niên vẫn không hề lay động.
Khi nghe Lý Hạo đoạn tuyệt huyết mạch Cơ gia, muốn rời khỏi Cơ gia, từ đỉnh núi đến sườn núi, thậm chí đến chân núi, rất nhiều người Cơ gia đến đây, dưới sự kinh ngạc, đều lo lắng kêu gọi, cầu xin thiếu niên ở lại.
Những tiếng kêu gọi đau buồn hoặc vội vã này, từ đỉnh núi truyền đến chân núi, theo suốt chặng đường nhưng thiếu niên không bao giờ ngoảnh lại.
Vô số người Cơ gia đau buồn tuyệt vọng nhìn bóng lưng rời đi đó, cảm giác như trời sụp, từ sự kinh ngạc và phấn khích trước đó, đến sự tuyệt vọng lúc này.
Là thánh tộc hoang cổ, vinh quang vạn năm, từ trước đến nay đều là họ đuổi người ta đi nhưng giờ đây, lại có cảm giác bị người ta vứt bỏ.
"Hắn... muốn rời khỏi Cơ gia sao?"
Cơ Huyền Thần cũng đến, ở giữa không trung xa xa, nghe thấy vô số lời bàn tán trên núi, từ xa đã hiểu chuyện gì xảy ra, không khỏi ngây người.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên tăng tốc, như một ngôi sao chổi đáp xuống trước mặt Lý Hạo và những người khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận