Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 436 - Nghênh chiến tứ phương (3)



Chương 436 - Nghênh chiến tứ phương (3)




Đợi khi vết thương ổn định, nó mới thu lại sự kinh hoàng, bay lên.
"Tên kia, thế này mà cũng có thể phát hiện ra, ta dùng thuật Thần Mục, chỉ mượn tạm tầm nhìn của những con chim nhỏ đó."
Nó có cảm giác bản thân bị bại lộ, trong lòng hoảng sợ, không dám ở lại lâu.
Đột nhiên, khi nó bay lên, nó chạm vào một thứ giống như dây đàn.
Chưa kịp phản ứng, ám tuyến này đột nhiên co lại, bắn ra cuốn lấy, trói chặt cơ thể nó, sau đó nhanh chóng kéo về một ngọn núi.
"Đây là thứ gì!"
Điểu yêu kinh hoàng, vội vàng giãy giụa nhưng bị ám tuyến quấn rất chặt, thắt vào tận xương.
Nó nhìn thấy mình bị kéo về một ngọn núi, chính là nơi thiếu niên kia ở, nó sợ hãi tột độ, đột nhiên hét lên một tiếng.
Bịch.
Cơ thể con phi điểu rơi xuống bên chân Lý Hạo nhưng đã mất đi hơi thở, nó đã tự sát.
Lý Hạo hơi nhướng mày, giống như con hắc điểu trước đó, sao những con điểu yêu của Thiên Cơ điện lại được huấn luyện bài bản vậy nhỉ, thà tự sát chứ không cho kẻ địch có cơ hội thẩm vấn.
"Xem ra, có Thiên Cơ điện này, muốn săn giết yêu ma trên diện rộng, sẽ hơi phiền phức." Lý Hạo lẩm bẩm.
Hắn thu ám tuyến lại, vỗ một cái, chụp nát xác con điểu yêu thành thịt vụn, sau đó trả bầu rượu cho Phong lão, lại đứng dậy lao ra ngoài.
Hắn muốn xem thử, những con điểu yêu của Thiên Cơ điện này có thể thuyết phục được bao nhiêu yêu ma.
Lý Hạo tiếp tục bay về phía đông, khi đi ngang qua một sơn cốc đầy sương độc, hắn phát hiện ra bên trong có một tòa cung điện trống rỗng, Lý Hạo tiện tay đập nát nó.
Trên đường đi, những hang động hay đạo tràng do những yêu ma này khai phá, đều bị Lý Hạo đập nát, phá hoại trên suốt dọc đường đi.

Trong lúc Lý Hạo tung hoành ngang dọc, ở một biên cảnh của Lương Châu cách đó hàng nghìn dặm, có mấy bóng dáng bay tới.
Những bóng dáng này tỏa ra hơi thở yêu ma cuồn cuộn, đứng đầu là một nam nhân trung niên mặc áo trắng, dung mạo tuấn tú, ánh mắt như thần, mang theo ánh sáng làm người chấn động cả hồn phách.
Bốn bóng dáng khác nhìn thấy người kia, có chút kinh ngạc, vội vàng hành lễ:
"Phượng Sơn quân!"
Nam nhân trung niên mặc áo trắng liếc nhìn bốn người, lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng có thù với Lý gia sao?"
"Đúng vậy."
Bốn người vội vàng gật đầu, đứng trước mặt hắn có chút căng thẳng.
Dù sao thì đây cũng là một yêu vương.
Lúc này, hai con điểu yêu trước sau bay tới, con điểu yêu màu đỏ đứng đầu, cơ thể co lại, hóa thành một thiếu nữ mặc váy đỏ.
"Phượng Sơn quân!"
Nàng cung kính hành lễ với nam nhân trung niên mặc áo trắng, sau đó gật đầu với bốn người còn lại, nói: "Mời các vị chờ một chút, Bạch Thần quân cũng đang trên đường đến đây."
"Bạch Thần quân?"
Nam nhân trung niên áo trắng hơi nhíu mày, không ngờ người đó cũng đến, nhưng mà, người đó ở Yến Bắc giao thủ với Lý gia mười mấy năm, tích tụ rất nhiều oán hận, cơ hội hiếm có này, đối phương đến cũng là chuyện hiển nhiên.
"Bao lâu nữa hắn mới đến, nếu quá chậm, ta lười chờ." Phượng Sơn quân nói.
Thiếu nữ mặc váy đỏ định mở miệng, đột nhiên, giống như nghe thấy gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chỉ thấy mấy bóng dáng bay tới, đứng đầu là một thanh niên mặc áo trắng như tuyết, hai tay chắp sau lưng, bay lướt trong thiên địa, khí độ tiêu sái.
Đằng sau hắn, mấy bóng dáng lại có tướng mạo xấu xí, cao thấp không đều.
Phượng Sơn quân như có cảm giác, quay đầu nhìn sang, đôi mắt hơi nheo lại.
"Đến rồi."
Thiếu nữ mặc váy đỏ mỉm cười, đợi đối phương đến, cung kính nói: "Bái kiến Bạch Thần quân."
Thanh niên mặc áo trắng nhìn Phượng Sơn quân, cười nói: "Ngươi cũng đến rồi ư?"
Phượng Sơn quân hơi gật đầu nhưng trong mắt lại mang theo vài phần lạnh lẽo, đối phương là người của Thánh cung, không thân thiết với thế lực sau lưng hắn.
"Ta đến đây, chỉ vì chuyện riêng, nếu đều là kẻ thù của Lý gia, vậy thì chúng ta tạm thời là đồng minh."
Bạch Thần quân mỉm cười: "Đi thôi, đi xem thử tiểu tử của Lý gia dựa dẫm vào đâu."
Phượng Sơn quân chỉ gật đầu, không nói gì.
"Tử Vũ, ngươi dẫn đường cho hai vị đại nhân." Thiếu nữ mặc váy đỏ nói với con chim tím bên cạnh.
Đợi tiễn họ đi, thiếu nữ mặc váy đỏ lại bay về phía xa:
"Lý gia trêu chọc không ít kẻ thù."
Lý Hạo đạp sập một hang động, đang định lên đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng truyền âm của Phong lão:
"Chuột con, có yêu vương đến."
Đôi mắt Lý Hạo sáng lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tế xuất thần hồn, đồng thời, từng sợi ám tuyến vươn ra.
Rất nhanh, trong tầm mắt của thần hồn, hắn nhìn thấy mấy bóng dáng đang bay tới từ xa.
Hai bóng dáng đi đầu không hề che giấu hơi thở yêu ma, một đường bay tới, hơi thở yêu ma trên đỉnh đầu chúng cuồn cuộn như mây đen, giống như tiếng long phượng hòa âm, mang theo uy áp khủng bố.
Lý Hạo nheo mắt lại, vừa đến đã có hai con, quả nhiên là có chuẩn bị.
Hắn ném xác yêu ma vừa thu được sang một ngọn núi khác, tránh ảnh hưởng đến trận chiến tiếp theo.
Sau đó, khí huyết toàn thân hắn từ từ chấn động, hắn bắt đầu khởi động làm nóng.
"Là bên kia."
Con chim tím chỉ sang nhưng bản thân nó lại dừng lại.
Mấy con yêu ma thấy vậy cũng không để ý, chúng đã nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên kia, điều khiến chúng buồn cười là, đối phương nhìn thấy chúng mà không chạy trốn, ngược lại còn chờ ở đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận