Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 183: Phẫn nộ và sự phơi bày (2)

Hắn và vị mẫu thân kia chỉ chung sống chưa đầy trăm ngày, nhưng phụ thân đã sống với nàng hơn mười năm, tình cảm sâu đậm, hắn không thể nào sánh được.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Lý Hạo vẫn hỏi một câu:
"Vậy thù của nương ta, đã báo chưa?"
Thân thể Lý Thiên Cương run lên, sau đó gật đầu:
"Đã báo."
Lý Hạo nhẹ nhàng thở ra:
"Vậy thì tốt."
Phụ tử nhìn nhau, đều không nói gì.
Lý Hạo vốn có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng trong bữa tiệc, nghe phụ thân và các thẩm thẩm trò chuyện, hắn đã biết được nhiều chuyện xảy ra ở Yến Bắc, sự gian khổ của chiến tranh... Mấy phần oán hận trong lòng nhiều năm cũng tan biến.
Mà giờ đây, nhất thời lại không nghĩ ra còn có thể nói gì.
Có vẻ như từ xưa đến nay, phụ tử thường dễ dàng im lặng đối diện nhau.
Trong sự im lặng này, bất ngở Lý Thiên Cương lại lên tiếng trước, nhẹ giọng nói:
"Hạo Nhi, những năm qua ta và nương ngươi không ở bên cạnh ngươi, khổ cho ngươi rồi."
Lý Hạo khẽ lắc đầu, nở nụ cười:
"Không khổ, có Triệu bá ở bên ta, nhị gia dạy ta thả câu, ngũ gia chơi cờ với ta, đại nương cũng rất tốt với ta, thỉnh thoảng cửu nương cũng sẽ tặng cho ta những món điểm tâm hoàng gia rất ngon."
Hắn kể lại những chuyện thú vị trong những năm qua cho người phụ thân này nghe.
Nhưng Lý Hạo không để ý, lúc đầu Lý Thiên Cương còn mỉm cười, nhưng nghe dần dần, lại chậm rãi cau mày.
"Nói như vậy, sau này kinh mạch của ngươi thông suốt, cũng không tu luyện mấy?"
Lý Thiên Cương trầm giọng hỏi.
Lý Hạo sửng sốt, gãi đầu nói:
"Có tu luyện, chỉ là chuyện tu luyện không có gì để nói."
Lý Thiên Cương nhìn hắn hai lần, trong lòng khẽ thở dài, nói:
"Hôm nay ta thấy cũng không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ sớm đi."
Lý Hạo thấy sắc mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi, nghĩ đến việc từ Yến Bắc chạy về, đường xa vất vả, nên không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Đợi Lý Hạo đi rồi, Lý Thiên Cương gọi Triệu bá đến.
"Lý Phúc đâu?"
"Lý Phúc ở thành Thương Vũ, thiếu gia bái nhập học phủ Đàn Cung, trước đó đi bên kia làm nhiệm vụ, Lý Phúc âm thầm bảo vệ, không cẩn thận bị thương nên ở đó dưỡng thương, trước đó đã gửi thư về nói rằng hắn đang trên đường trở về."
Đối với vị hán tử mà Triệu bá nhìn lớn lên, giờ đã là danh tướng thiên hạ này, Triệu bá mỉm cười cung kính nói.
Sắc mặt Lý Thiên Cương hơi biến:
"Bị thương? Có phải Hạo Nhi gặp thích khách không?"
"Không, hắn chỉ nói để ta chăm sóc tốt cho thiếu gia, nói rằng đợi hắn trở về sẽ có chuyện vui muốn nói."
Triệu bá đáp.
"Chuyện vui?"
Lý Thiên Cương nghi hoặc, bị thương rồi còn có chuyện vui sao?
Hắn suy nghĩ một chút, thành Thương Vũ do Hạ gia ở Kỳ Châu quản hạt, đến đó không xa cũng không gần, nếu phi ngựa nhanh thì khoảng hai ngày là về đến phủ.
"Triệu bá, ngươi kể cho ta nghe tình hình của Hạo Nhi những năm qua."
Lý Thiên Cương chỉ vào đệm ngồi bên cạnh nói.
Triệu bá hơi sửng sốt, ngồi xuống cười hỏi:
"Lão gia, sao người không trực tiếp hỏi thiếu gia, nhiều năm không gặp, chắc hẳn hai người có rất nhiều chuyện muốn nói, chẳng phải vừa có thể trò chuyện vừa có thể nói đến những chuyện này sao?"
Lý Thiên Cương lắc đầu, thở dài:
"Ta thấy Hạo Nhi nói năng tùy tiện, hành vi có phần phóng túng, thiếu lễ nghĩa, chắc những năm qua không có ai quản giáo, tính tình có phần hoang dã, ngươi kể cho ta nghe vẫn hơn."
"Lão gia, ngài nói vậy là quá nặng lời rồi, tuy tính tình thiếu gia có phần phóng túng, nhưng tuyệt đối là một hài tử tốt, hắn rất có lòng, đối xử với người hầu trong viện không bao giờ hà khắc, đối với các trưởng bối, hắn đều rất lễ phép, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, những năm qua cũng không gây ra họa gì, nhiều nhất là mấy năm trước, hắn đến nhà bếp chế biến một số thứ kỳ lạ..."
"Ngươi cứ kể tình hình tu luyện của hắn đi."
Lý Thiên Cương khoát tay ngắt lời hắn.
Triệu bá hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cái này..."
Thấy nửa ngày Triệu bá vẫn không nói nên lời, sắc mặt Lý Thiên Cương hơi biến:
"Nói thế là hắn không tu luyện chút nào sao?"
"Cũng không hẳn là vậy."
Thấy Triệu bá ấp úng, sắc mặt Lý Thiên Cương trầm xuống:
Hắn nản lòng rồi sao? Không dễ dàng gì để kinh mạch thông suốt, không Trúc Cơ thì sao? Tu hành chậm hơn người khác một bước thì thế nào? Ta có huyết mạch Bất Hủ, tiền kỳ vẫn có thể vượt trội hơn bạn cùng lứa!
Đợi đến Kế Hồn, Thần Du, ta có công pháp phụ trợ của Thính Vũ lâu, có tổ tiên tương trợ, ta vẫn có thể bước vào Càn bảng, tương lai có thể tự bảo vệ mình. Vậy mà hắn lại sa đọa như vậy!
Triệu bá lúng túng, nói:
"thật ra thiếu gia vẫn rất cố gắng...."
"Cố gắng chơi bời à?"
Lý Thiên Cương liếc nhìn hắn, ánh mắt này mang theo uy nghiêm còn sót lại của chiến trường, khiến trong lòng Triệu bá hơi run.
"Xem ra các ngươi đều quá nuông chiều hắn, ỷ sủng mà kiêu, đây là hại hắn có biết không?"
Lý Thiên Cương nghiêm khắc nói.
Triệu bá ngồi không yên, vội vàng đứng dậy:
"Lão gia, đều là ta trông nom không chu đáo, là lỗi của ta."
Lý Thiên Cương hơi sững sờ, đột nhiên nhận ra mình quá nghiêm khắc, mười mấy năm căng thẳng trên chiến trường khiến hắn vẫn chưa quen với việc thả lỏng.
Nhìn quản gia từ nhỏ đã chăm sóc mình cúi người xin lỗi, trong lòng hắn có chút áy náy, thở dài một tiếng, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận