Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 476 - Trảm sát



Chương 476 - Trảm sát




Đây chính là đạo của hắn, là tâm của hắn!
Đùng đùng đùng!!
Lúc này, hắn bùng nổ ra võ pháp tông sư cực nghĩa do chính hắn sáng tạo, liên tục bước ra vài bước, toàn bộ thiên địa bên ngoài phòng tuyến dường như đều rung chuyển, mỗi bước hắn bước ra, khí thế của hắn lại càng mạnh mẽ hơn, thần uy liệt diễm toàn thân lại càng nồng đậm rực rỡ hơn!
Liên tục sáu bước, khí thế của hắn đã như thần linh giáng trần, gào thét chém ra một đao.
Thiên địa như bị xé rách, vạn vật đều có pháp của chúng, hắn tuân theo pháp tắc của thiên địa, lập lại trật tự, muốn chỉnh đốn mọi sự hỗn loạn trên thế gian!
Giết!
Một đao kia sáng chói rực rỡ, huy hoàng như mặt trời, dấy lên thần quang hung uy ngập trời.
Phượng Sơn Quân chỉ còn nửa thân người kinh hãi tột độ, Lý Thiên Cương này chỉ là Đạo Tâm cảnh nhưng khí thế bùng nổ lúc này lại khiến hắn cảm thấy kinh hãi, có cảm giác không thể chống lại.
Sự sỉ nhục trước Thiên Môn Quan quan trước đó, như sắp phải đối mặt một lần nữa.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, phun ra thần điện tinh hỏa, gào thét quay người hiện nguyên hình.
Nhưng nửa thân chân hỏa phượng lại có chút thê lương, nửa còn lại, hắn dùng thần hỏa ngưng tụ, một nửa thân thể một nửa thần diễm, gào thét phun ra chân phượng tinh hỏa!
Nhiệt độ xung quanh lại tăng cao, mặt đất nứt nẻ, có xu hướng hóa thành dung nham, không khí giữa thiên địa bốc hơi vặn vẹo.
Hắn từng càn quét một thành trì mấy trăm năm trước, chỉ cần bay lướt qua, toàn bộ cư dân trong thành đều hóa thành than, lúc này chân phượng tinh hỏa bùng nổ toàn lực, chỉ riêng nhiệt độ dư thừa cũng đủ khiến thân thể Bất Hoại cảnh nứt ra!


Ngọn lửa ngút trời lại bị chém ra, Lý Thiên Cương đạp lửa mà đến, bước ra bước thứ bảy, uy thế toàn thân lại tăng thêm nhất đoạn.
"Nghịch Mệnh cảnh, để ta chém đứt cái mạng này của ngươi!"
Đôi mắt Lý Thiên Cương lạnh như điện quang, đao quang giận dữ chém ra, liên tiếp hàng trăm hàng nghìn đao, quét sạch biển lửa, thẳng đến chân thân của Phượng Sơn Quân.
Phượng Sơn Quân vừa kinh vừa giận, lúc này hắn chẳng còn cơ hội nào để có mạng thứ hai, nếu chết, tu vi mấy nghìn năm sẽ tan thành mây khói!
Hắn xấu hổ không cam lòng, lúc trước đối mặt với tên tiểu quỷ kia, hắn đã không đánh lại, giờ đối mặt với Lý Thiên Cương này, hắn vẫn chật vật như vậy!
"Phượng Hồn Ngưng Huyết!!"
Hắn gào thét, kích phát một tia thần huyết chân phượng trong huyết mạch.
Không sai, bản thân hắn không phải là Phượng tộc, mà là Hỏa Vân Tước tộc nhưng huyết mạch có tổ hồn chân phượng thức tỉnh, trong lúc hắn còn mơ hồ, đã dẫn dắt hắn bước lên con đường tu hành.
Nhiều năm trôi qua, hắn đã sớm vứt bỏ thân phận Tước tộc của mình, mà tự xưng là phượng hoàng.
Thường xuyên chỉnh sửa ngoại hình thành dáng vẻ của Phượng tộc, ghét bỏ xuất thân Tước tộc trong cơ thể mình.
Hắn đã sớm coi mình là chân phượng!
Giờ bị dồn đến đường cùng, một tia uy nghiêm của Phượng tộc trong lòng hắn, cuối cùng cũng khiến hắn kích động ra huyết tính chân chính của Phượng tộc, lựa chọn tiến lên chứ không lùi bước, đốt cháy chân huyết!
Chân huyết phượng hoàng này cháy hết, hắn cũng sẽ không còn liên quan gì đến Phượng tộc nữa nhưng lúc này, hắn lại là một chân phượng!
Theo từng đạo thần văn hiện ra, toàn thân hắn tỏa hơi thở cổ xưa mênh mông, như phượng hoàng tuyệt tích cổ xưa giáng thế, lông vũ toàn thân đều sáng chói như dát vàng, bên trong ẩn chứa thần quang và thần lực thuần túy màu đỏ tươi.
Há miệng phun ra, một đóa kim liên bay ra.
Kim liên này bốc cháy ngọn lửa, tỏa ra ánh sáng khiến người ta rung động.
Lý Thiên Cương ánh mắt nghiêm nghị, hít sâu một hơi, lại tiến lên bước thứ tám!
Khí thế toàn thân hắn lại tăng vọt, đồng thời, hắn thi triển đao pháp Võ Đạo cực nghĩa do chính mình sáng tạo.
"Hình Thiên đao!!"
Đao quang giương lên, như một ngọn núi khổng lồ thông thiên, chiếu sáng đến nửa phòng tuyến đều có thể nhìn thấy.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt, như muốn chém đứt bầu trời, hung hăng chém vào kim liên kia.
Cú va chạm kinh hoàng ập đến, chấn động khiến những đường vân vàng trên pháp trận liên tục nhấp nháy, liên tiếp hiện ra, ngăn cản lực va chạm khủng khiếp kia.
Nhưng ở một nơi khác, hơi thở nóng rực bị đao quang chấn tan, lại thổi ra ngoài hàng trăm dặm, thiêu đen mặt đất, thiêu rụi một số cỏ dại thành tro, cả cánh rừng thành than cốc, hồ nước trong nháy mắt bốc hơi thành sương mù!
Uy thế như vậy, nếu bùng nổ trong thành thì toàn bộ thành trì sẽ bị phá hủy trong nháy mắt.
Chiến giáp trên người của Lý Thiên Cương nóng rực, thiêu đốt thân thể hắn, như bị ném vào lò lửa đốt cháy, với thân thể như bảo giáp không bị đao kiếm làm hại của hắn cũng cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng đôi mắt hắn càng lạnh như sắt, giết về phía Phượng Sơn Quân.
Hơi thở toàn thân Phượng Sơn Quân nhanh chóng suy yếu, mặc dù hắn đốt cháy tinh huyết chân phượng nhưng chân huyết phượng hoàng trong cơ thể hắn thực sự quá ít.
Nhìn thấy người trung niên kia như một vị hung thần xông tới, hắn mơ hồ như nhìn thấy thiếu niên ngoài quan ải bước tới, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lúc này, hơi thở toàn thân hắn suy yếu, căn bản không có sức chống đỡ.
Mà không có chân huyết kia, cảm xúc của hắn cũng xuất hiện biến động cực lớn, có sợ hãi, run rẩy, van nài, đủ các loại ý niệm.
"Cứu ta!!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận