Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 281 - Từ nay chỉ vui vẻ dạo bước (QUYỂN 2: HẠO THIÊN QUÂN)



Chương 281 - Từ nay chỉ vui vẻ dạo bước (QUYỂN 2: HẠO THIÊN QUÂN)




QUYỂN 2: HẠO THIÊN QUÂN.
“Lấy Hạo làm danh, lấy Thiên làm thành,
Cờ chiến phất lên, yêu ma run sợ.”


Chương 281: Từ nay chỉ vui vẻ dạo bước
Mọi người đều hơi đổi sắc mặt, không ngờ quyết tâm của hắn lại lớn như vậy.
"Lão thất." Lý Huyền Lễ muốn nói lại thôi.
Môi Lý Mục Hưu hơi run rẩy, nói: "Ngươi có biết, thương thế của hắn chưa lành, hôm nay đi như vậy, biết bao nhiêu người trên thế gian này đang theo dõi?"
"Lý gia chúng ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của yêu ma, hài tử này rời khỏi Thanh Châu, rời khỏi nơi đây, trên đường đi sẽ có bao nhiêu yêu ma đi phục kích, ám sát hắn?"
"Mối thù ngàn năm giữa Lý gia và yêu ma, có thể sẽ đổ lên đầu hài tử đó!"
Đồng tử của mọi người hơi co lại, lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm khi thiếu niên kia rời đi.
Lý Thiên Cương mặt không biểu cảm đáp: "Nhị thúc, dù sao Hạo Nhi cũng là nhi tử của ta, những điều này ngươi có thể nghĩ đến thì ta cũng nghĩ đến, ta sẽ phái người âm thầm chăm sóc hắn, khi gặp nguy hiểm sẽ ra tay."
Hắn nhìn Lý Mục Hưu thật sâu, nói: "Ta cho hắn ba năm, không phải nhất thời nóng giận, mà là để hắn rèn luyện tính tình của mình, ba năm này là ta tranh thủ cho hắn, ta sẽ xin tổ tiên, đợi ba năm nữa rồi mới định đoạt chân long, đến lúc đó nếu hắn có thể sửa đổi thì vị trí này vẫn là của hắn."
Khuôn mặt Lý Mục Hưu giật giật, nhìn bóng lưng thiếu niên dần đi xa, trong lòng chua xót.
Hài tử này chưa bao giờ để ý đến chân long, ba năm sau, chỉ sợ càng không để ý.
Huống hồ, với thiên tư của hài tử đó, nếu tu luyện nghiêm túc thì có khi ba năm sau là đã bước vào Tam Bất Hủ...
Cùng lúc ấy, một bóng người đột nhiên chạy đến, vượt qua mọi người, nhanh chóng chạy về phía thiếu niên.
Chính là Nhậm Thiên Thiên mới được chiêu mộ vào phủ Thần Tướng gần đây, kiếm thị của Lý Hạo.
Nàng vẫn chưa tu luyện công pháp của Thính Vũ lâu, mặc dù hộ tịch đã được đăng ký trong phủ Thần Tướng nhưng bây giờ nàng đuổi theo thiếu niên, cũng không ai ngăn cản.
Chỉ là, thiếu nữ đi một mình, không mang theo hộp kiếm màu đen.
Trần Hạ Phương nhìn thấy, hoàn hồn, vội vàng nói: "Mục Hưu, Hạo Nhi không mang theo kiếm, sao có thể như thế được, Vĩnh Dạ đâu, mau mang ra cho cho hắn."
Lý Mục Hưu cũng ngẩn người, lập tức phóng ra cảm tri, rất nhanh đã tìm thấy hộp kiếm màu đen trong Sơn Hà viện, lập tức lấy nó ra, sau đó mang hộp kiếm đuổi theo Lý Hạo.
"Hạo Nhi, ngươi quên mang theo kiếm rồi."
Lý Mục Hưu nhìn hài tử trước mặt, muốn nói lại thôi, cuối cùng mặt đầy vẻ khổ sở nói.
Lý Hạo liếc nhìn lão gia tử, lắc đầu: "Nhị gia, không cần buồn, ta không cần thanh kiếm này nữa, thay ra cảm ơn nãi nãi, để nãi nãi tặng cho người khác đi."
"Ngoài ngươi ra, còn ai trong Lý gia xứng đáng với thanh kiếm này?" Lý Mục Hưu không nhịn được hô lên.
Ánh mắt Lý Hạo dừng lại trên hộp kiếm màu đen, im lặng một lúc, mới chậm rãi trả lời:
"Vốn như thế nào thì cứ xử lý như thế đi, tóm lại, ta sẽ không cần bất cứ thứ gì của Lý gia nữa." Nói xong, hắn quay người tiếp tục đi.
"Hạo Nhi..."
"Nhị gia, xin hãy về đi."
Thiếu niên không quay đầu lại, vẫy tay nói.
Lý Mục Hưu ánh mắt phức tạp, cúi đầu nhìn hộp kiếm màu đen trong tay, trong lòng chua xót.
Hai đời chủ nhân đều từ bỏ nó.
Vĩnh Dạ ơi Vĩnh Dạ, chỉ sợ rằng ngươi sẽ phải ngủ mãi trong bóng đêm…
Đi dọc theo con phố, Lý Hạo tiến thẳng về phía trước, chỉ cảm thấy mỗi bước đi, cơ thể mình dường như nhẹ nhõm hơn một chút, thoải mái hơn một chút.
Tống Ngự Phong và Tống Thu Mặc ở cửa phủ Thần Tướng, hắn nhìn thấy, nhưng chỉ hơi gật đầu, không nói nhiều, tỏ ra không quen biết.
Hắn không muốn liên lụy đến học phủ Đàn Cung.
Đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, đến gần, sau đó tiếng bước chân dần chậm lại.
Lý Hạo không quay đầu lại, chỉ nói: "Ta không còn là Lý gia thiếu gia nữa, còn theo ta làm gì, ngươi vẫn chưa đến Thính Vũ lâu, nói với Triệu bá một tiếng, hắn sẽ giải trừ khế ước thị nữ cho ngươi."
Nhậm Thiên Thiên khẽ lắc đầu, ôm kiếm của mình, nói: "Không có công pháp của Thính Vũ lâu, ta có thể học theo ngươi công pháp khác."
"Công pháp của ta chưa chắc đã phù hợp với ngươi."
Lý Hạo nói: "Huống hồ lần này đi đến Thiên Môn quan, sống sót hay không còn là một ẩn số."
"Vậy thì chúng ta cùng nhau trảm yêu trừ ma." Nhậm Thiên Thiên đáp.
Bước chân Lý Hạo khựng lại một chút, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, giọng nói trở nên bình tĩnh: "Vậy thì đi cùng đi."
Trên mặt Nhậm Thiên Thiên lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu, nhanh chóng đuổi theo.
Những bông tuyết to như lông ngỗng rơi xuống, kèm theo sương lạnh giá băng.
Thiếu niên thân phận cao quý, đi trong gió tuyết, bên cạnh chỉ có một con bạch hồ, một kiếm thị cùng với sự thanh liêm.
Mới bước vào giang hồ, quên mang phôi kiếm.
Bước vào giang hồ lần nữa, trong tay lại không có kiếm để đeo.
"Chân trời xa xăm vạn dặm, từ nay chỉ riêng mình ta vui vẻ dạo bước, vài nỗi u sầu, há lại làm khó được ta..."
Thiếu niên đột nhiên cất tiếng hát, sảng khoái cười lớn.
Trước phủ Thần Tướng.
Tống Ngự Phong và Tống Thu Mặc đều chăm chú nhìn thiếu niên rời đi, im lặng không nói.
Bọn họ không ngờ rằng, sau khi phụ tử hai người đại chiến xong, lại trở nên căng thẳng đến vậy, khiến cho thiếu niên thiên tư tuyệt luân này phải bỏ nhà ra đi, phân định ranh giới với Lý gia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận