Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 187: Thì làm sao? (2)

"Mà thiên tư hiện tại của ngươi vào bảng Càn Khôn cũng chỉ có thể coi là thấp, năm xưa cửu thúc của ngươi mười chín tuổi bước vào Tam Bất Hủ, đã là đệ nhất ngàn năm rồi, nếu ngươi mười bốn tuổi bước vào cảnh giới tông sư thì cũng đủ để được coi là đệ nhất ngàn năm!"
Càng về sau tu luyện càng khó khăn, giống như Lý Quân Dạ, mười bảy tuổi bước vào tông sư, cũng từng nổi danh thiên hạ, nhưng so sánh với sự chấn động khi mười chín tuổi bước vào Tam Bất Hủ, thì vẫn kém hơn nhiều.
Dù sao thì thế mạnh của thiên tài cũng sẽ bị đứt đoạn.
Chiến thể cửu đẳng, đại đa số có thể mười lăm tuổi Thần Du cảnh, nhưng không có nghĩa là hai mươi tuổi, nhất định có thể bước vào cảnh giới tông sư Thiên Nhân.
Nhiều thiên tài cùng lứa mười lăm tuổi Thần Du, có người mười tám tuổi Thiên Nhân cảnh, có người lại ba mươi tuổi mới đạt tới cảnh giới tông sư.
Còn muốn thăng tấn lên Tam Bất Hủ cảnh thì lại càng bộc lộ sự chênh lệch lớn hơn.
Những điều Lý Thiên Cương nói, Lý Hạo đều biết, hắn nhìn đối phương nhưng lại cảm thấy không cần phải hỏi thêm nữa.
Hắn chỉ quay đầu nói với Triệu bá:
"Làm phiền Triệu bá rồi."
"Không phiền phức."
Triệu bá vội vàng nói.
Nhưng sắc mặt Lý Thiên Cương lại có chút khó coi, dáng vẻ của Lý Hạo rõ ràng là không coi lời hắn nói ra gì.
Ở Yến Bắc, lời hắn nói chính là quân lệnh, mà quân lệnh như núi!
Một chữ chính là một thanh thương, xuyên thủng trên mặt đất.
"Không được đi!"
Lý Thiên Cương ngăn cản Triệu bá, sau đó nói với Lý Hạo:
"Sau này có ta ở đây, ngươi đừng hòng đụng vào những thứ lộn xộn đó nữa! Ngoài ra, ta đã nói, ta không quan tâm ngươi có tu vi gì, cảnh giới gì, cho dù là thiên tư vượt qua cửu thúc của ngươi, ngươi cũng phải xin lỗi Vũ Huyền thúc của ngươi!"
Bên cạnh, sắc mặt Vũ Huyền hơi đổi, cúi đầu với Lý Thiên Cương:
"Hầu gia, thôi đi, Hạo Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ta không để trong lòng."
"Không được!"
Lý Thiên Cương đột nhiên quát lớn, ánh mắt nhìn về phía Triệu bá, lại liếc nhìn Lý Phúc, rồi nhìn lại nhi tử đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, đây là biểu cảm gì thế này?
"Chính vì các ngươi nuông chiều, hắn mới ngang ngược như vậy!"
"Có tu vi thì thế nào, Lý gia ta không thiếu thiên tài!"
"Không coi trọng bậc bề trên, cho dù có tu vi thông thiên, nếu không quản giáo, tương lai có tiền đồ gì?!"
Triệu bá và Lý Phúc đều kinh hãi, không ngờ Hầu gia lại nghiêm khắc như vậy.
Sau khi kinh ngạc, Lý Phúc có chút ngơ ngác, không ngờ mình mang về tin vui lớn đến thế, lại gặp phải cảnh tượng như này.
"Hầu gia, từ nhỏ tính tình thiếu gia đã như vậy, huống hồ mặc dù hắn làm những chuyện đó, nhưng xem ra hiện tại cũng không bỏ bê tu luyện..."
Lý Phúc mở miệng muốn cầu tình cho Lý Hạo, đối với Vũ Huyền, hắn cũng quen biết, không biết Lý Hạo đã phạm lỗi gì, mà phải xin lỗi hắn.
Tuy nhiên, với sự hiểu biết của hắn về tính cách Lý Hạo thì nhiều nhất cũng chỉ là nhất thời lỡ lời, tuyệt đối không phải là lỗi lầm lớn gì, không đáng để nghiêm trọng như vậy.
"Câm miệng!"
Ít khi Lý Thiên Cương mới quát mắng hắn như vậy.
Khi hắn trừng phạt trong quân đội, hắn ghét nhất là người khác cầu xin, cậy nhờ quan hệ trong quân.
Sắc mặt Lý Phúc hơi đổi, vội vàng cúi đầu, nhận ra rằng vào lúc này, Hầu gia không phải là Lý Thiên Cương xưng huynh gọi đệ với hắn như bình thường, mà là Hình Võ hầu vô địch trong quân đội!
Triệu bá còn muốn mở miệng, nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của Lý Thiên Cương quét tới, đành phải ngậm miệng, chỉ nhìn Lý Hạo với ánh mắt lo lắng.
Lý Hạo rơi vào im lặng, đối mặt với ánh mắt chăm chú của người nam nhân trung niên kia, hắn đột nhiên muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Đây chính là điều mà hắt một lòng chờ đợi trong đình viện này suốt mười bốn năm, ngày ngày ngước nhìn bầu trời sao mong mỏi ư?
Nhưng tại sao, bây giờ hắn lại không vui nổi?
Rõ ràng ngày hôm qua còn rất vui vẻ, còn rất hòa hợp.
Lý Hạo hít một hơi thật sâu, dù sao hắn cũng không còn là thiếu niên, hắn kìm nén nỗi thất vọng khó tả trong lòng, nhìn chằm chằm vào đối phương, nói:
"Quả thật ta không nên nổi giận với hắn, vì hắn không làm gì sai, hắn chỉ nghe theo lệnh của ngươi."
Bên cạnh, Vũ Huyền hơi sửng sốt, nhìn Lý Hạo với vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt tức giận của Lý Thiên Cương vừa mới thu lại, lập tức lại trào dâng thêm vài phần, trong mắt bắn ra ánh sáng uy nghiêm như hổ báo:
"Nói như vậy, ngươi đang đổ lỗi cho ta sao? Ngươi còn muốn quát bảo cha ngươi cút đi sao?!"
Nói đến đây, hắn cảm thấy mình sắp tức đến mức bật cười.
Thật là vô pháp vô thiên!
Lý Hạo nắm chặt tay lại nhưng rồi lại buông ra, đột nhiên hắn muốn quay đầu đi, ánh mắt hắn vô tình dừng lại ở đám cỏ dại bên bậc thềm ngoài viện.
Đột nhiên hắn cảm thấy, mình và đám cỏ dại kia giống nhau đến nhường nào.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, khóe môi nở một nụ cười tự giễu:
"Ngươi đã xem tranh của ta chưa? Chắc ngươi chưa xem đâu nhỉ, ngươi nói nương đã đi rồi, thật ra ta cũng không nhớ rõ nữa, vì vậy khi ta còn nhớ rõ, ta đã vẽ nương lại."
Giọng nói của thiếu niên vang lên trong trẻo nhưng lại khiến sắc mặt của mấy người có mặt ở đó đều thay đổi.
Lý Thiên Cương đột nhiên sững sờ, cả người chấn động.
Những bức tranh đó... có bức vẽ Thanh Thanh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận