Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 395 - Hóa tiên (4)



Chương 395 - Hóa tiên (4)




Bọn họ như cảm thấy, thiếu niên mang theo cả thiên địa phía sau, áp bức về phía bọn họ.
Chỉ là Thiên Nhân cảnh, sao lại có uy thế như này?!
Bọn họ không hiểu, mọi thứ trước mắt quá quỷ dị.
Lúc này, Lý Hạo đã giơ tay lên, gào thét vung ra một kiếm thứ hai.
Uy thế của kiếm này còn hơn cả vừa rồi, như cánh cửa địa ngục mở ra, kiếm ảnh như rồng, lao về phía yêu vương Vạn Sơn.
Sắc mặt yêu vương Vạn Sơn đột nhiên thay đổi, uy thế và công kích đó, lại còn có thể sử dụng lần thứ hai, hắn không thể tưởng tượng được đó là bí pháp như thế nào, mà có thể nâng Thiên Nhân cảnh lên đến trình độ như vậy.
Hắn tức giận, gào thét vỗ ra ma thủ lần nữa, va chạm với kiếm ảnh Luân Hồi kia.
Kiếm ảnh tan rã, sau đó cùng với kiếm hồn Long Tiêu, giết về phía yêu vương Vạn Sơn.
Yêu vương Vạn Sơn chợt lóe linh quang, có một loại hơi thở tử vong khiến lông tóc dựng đứng bao phủ tới, hắn sợ hãi, đột nhiên co rúm người lại, quay người bỏ chạy.
"Đi!"
Hắn không cứng rắn đón nhận kiếm vũ quỷ dị này, mà lựa chọn trốn thoát.
Cái chết của Hắc Ô yêu vương vừa rồi quá quỷ dị, nhìn thấy cảnh tượng giống như vậy, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Mặc dù từ những kiếm vũ đó, hắn không cảm nhận được uy lực lớn bao nhiêu nhưng chính vì thế, hắn mới thấy quỷ dị!
Bên cạnh, thanh niên áo bạc thấy vậy, cũng hơi biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng rút lui.
Kiếm ảnh Luân Hồi đuổi theo nhưng tốc độ trốn thoát của bọn họ rất nhanh, Lý Hạo chỉ có thể phân giải kiếm ảnh Luân Hồi, hóa thành vô số kiếm quang bắn ra ngoài.
Tốc độ tuy tăng lên nhưng vẫn không đủ nhanh, không đuổi kịp.
Trong nháy mắt, hai đại yêu đã rút lui ra khỏi Thiên Môn quan.
Cùng lúc đó, từ xa truyền đến một tiếng chấn động dữ dội, dường như là nơi Long chủ và Tống Thu Mặc giao chiến.
Lý Hạo nhìn thấy, hai đại yêu trước khi đi, tiện tay đánh lén Tống Thu Mặc, khiến nàng bị thương nặng, Long chủ còn đang ngẩn người, yêu vương Vạn Sơn đã gọi hắn rút lui.
Lý Hạo cầm kiếm đuổi theo ra khỏi Thiên Môn quan, ba yêu vương đã chạy trốn đến nơi cách xa trăm dặm, biến mất ở phương xa.
Lý Hạo vội vàng chạy đến bên Tống Thu Mặc, thấy trên chiếc váy màu xanh lam của nàng toàn là máu, xương bả vai sau lưng có mấy vết cào rất sâu, lúc này hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt nhưng đang tự cầm máu, ổn định vết thương, dường như không còn lo ngại đến tính mạng.
"Ngươi đây là?"
Thấy Lý Hạo như thân thể thần ma bước đến, Tống Thu Mặc giật mình, cố gắng ổn định hơi thở, vội vàng hỏi:
"Là bí pháp gì vậy?"
Mặc dù hỏi như vậy nhưng nàng chưa từng thấy bí pháp nào có thể gây ra sự thay đổi thế này.
Hơn nữa, hơi thở mà Lý Hạo tỏa ra lúc này, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút áp bức, dường như cả bầu trời trên đầu, đều sẽ theo cử động của Lý Hạo mà trấn áp xuống.
Thấy Tống Thu Mặc không sao, cơn thịnh nộ và sát ý trong lòng Lý Hạo mới hơi kiềm chế được, mà lời nói của Tống Thu Mặc cũng nhắc nhở hắn, hắn vội vàng thu liễm lực lượng, khống chế luồng tiên khí đó không còn mượn lực lượng của thiên địa nữa.
Nhưng nói thì dễ, thân thể trước đó của hắn đã liên tục băng liệt hư hỏng, lúc này toàn lực ngăn chặn sự truyền vào của lực lượng thiên địa nhưng lỗ chân lông như đã bị vỡ, thân thể giống như cánh cửa mở toang, không thể khép lại được!
Lý Hạo ngồi xổm xuống, nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, biết rằng nếu mình không thể khống chế được thì điều chờ đợi mình sẽ là hoàn toàn phân giải tiêu vong, hóa thành một cơn gió giữa thiên địa này!
Hắn không muốn chết!
Nhưng nỗi thống khổ băng liệt và xé rách truyền đến từ khắp cơ thể.
Lực lượng vô tận của thiên địa như muốn bóp nát xương cốt của hắn, bóp nát thân thể của hắn, nghiền nát ngũ tạng lục phủ, toàn thân máu thịt, cuối cùng hòa làm một với thiên địa!
"A a a!!"
Lý Hạo gào thét như một con thú hoang, dây thanh quản đã bị xé rách, tiếng kêu bi thương đau đớn như tiếng khóc ra máu.
Tống Thu Mặc nhận ra trạng thái của Lý Hạo lúc này cực kỳ không ổn, vô cùng nguy hiểm, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của nàng lộ ra vẻ căng thẳng, vội vàng nói: "Ta có thể giúp gì cho ngươi không?"
Nhưng lúc này Lý Hạo đã không nói nên lời.
Tống Thu Mặc thấy vậy, chỉ có thể thử điều khiển lực lượng của mình, hóa thành màn nước mềm mại, bao bọc lấy Lý Hạo, cố gắng chữa lành và làm chậm xu hướng băng liệt sụp đổ của cơ thể Lý Hạo.
Nhưng khi màn nước sâu mềm mại có lực lượng chữa lành này chạm vào cơ thể Lý Hạo, tốc độ sụp đổ của cơ thể Lý Hạo lại càng nhanh hơn.
Lúc này hắn đang ở trạng thái cực kỳ sung mãn, hấp thụ càng nhiều lực lượng thì tốc độ tiêu vong của cơ thể càng nhanh.
Phong Ba Bình lê thân mình chạy đến, thấy cảnh này, hắn sửng sốt một chút nhưng ngay lập tức nhận ra điều gì đó:
"Nhanh lên, ngăn cách phương trời này!"
Phản ứng của Tống Thu Mặc cũng rất nhanh, khi thấy lực lượng của mình vô dụng, ngược lại còn làm tăng thêm nỗi đau của Lý Hạo, nàng nhanh chóng thu hồi lực lượng.
Khi thu hồi, nàng kinh hoàng nhận ra rằng, lực lượng của mình đã bị Lý Hạo hấp thụ một cách thô bạo và mạnh mẽ.
Giờ phút này trong tiếng hét của Phong Ba Bình, nàng nhanh chóng thu liễm tâm thần, hít một hơi thật sâu, chuyển hóa một phần lực lượng dùng để chữa lành bản thân ra, cùng Phong Ba Bình liên thủ, hóa thành một kết giới lồng giam, phong tỏa Lý Hạo bên trong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận