Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 113: Bảng công đức

Thư sinh áo đen hơi im lặng, ngay sau đó nói:
"Trước khi động thủ, ngươi có thể để ta hoàn thành tác phẩm của mình trước không?"
Lý Hạo thấy, hắn ta đang cầm khay đựng màu, một tay cầm bút, trên bút nhuốm máu, trước mặt hắn ta có một giá vẽ với bức chân dung nữ tử.
Dung mạo nữ tử trong bức tranh, lại khá giống với người trên lưng hắn ta.
"Ngươi cũng thích hội họa sao?"
Lý Hạo khá kinh ngạc, không ngờ một người chết lại có nhã hứng này.
Thư sinh áo đen không trả lời, chỉ cầm bút thêm nét vẽ trên giấy vẽ.
Lý Hạo thấy vậy, hứng thú đi đến bên cạnh quan sát.
Họa công của thư sinh áo đen này cũng không tệ, trong số những người hắn từng tiếp xúc trước đây, có thể coi là nhất lưu.
"Ngươi và những thôn dân bên ngoài, có vẻ hơi khác nhau."
Lý Hạo nói.
Thư sinh áo đen cau mày, hắn ta không thích bị người khác quấy rầy khi vẽ tranh, nhưng thực lực của Lý Hạo lại khiến hắn ta không thể phản kháng.
"Bọn họ chỉ là nô lệ của ta thôi."
Thư sinh áo đen nhàn nhạt nói.
"Nói như vậy, ngươi chính là chấp niệm sinh ra Một Hà này."
Lý Hạo nói:
"Giải quyết ngươi thì Một Hà này sẽ bị phá hủy đúng không?"
"Ngươi không giết chết được ta."
Thư sinh áo đen lạnh lùng nói:
"Cho dù phá hủy nơi này, ta vẫn sẽ quay lại."
"Đã chết rồi, sao không chịu siêu thoát."
Lý Hạo thở dài.
Tay cầm bút của thư sinh áo đen hơi dừng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh đầy chế giễu, muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại như nghĩ đến điều gì kiêng kỵ, lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
Hắn ta cười lạnh vài tiếng, không để ý đến Lý Hạo nữa, bắt đầu chuyên tâm vẽ.
Lý Hạo đi vòng quanh hắn ta, nhìn khắp nơi, thấy thư sinh áo đen không để ý đến mình nữa, ánh mắt cũng chuyển sang bức tranh của hắn ta.
Bút không chấm mực mà chấm máu, vì vậy bức tranh này trông khá dữ tợn và đáng sợ.
Nhưng Lý Hạo nhìn vào kỹ thuật vẽ bên trong.
"Nét bút của ngươi quá mềm."
Thấy chỗ nào chưa được, hắn không nhịn được nhắc nhở:
"Máu ở đây quá ít, phải chấm nhiều hơn, một nét bút chấm xuống, để nó loang ra, như vậy mới tự nhiên."
Thư sinh áo đen cầm bút hơi dừng lại, hắn quay đầu nhìn Lý Hạo một cách u uất:
"Ngươi cũng biết vẽ sao?"
"Biết một chút."
Thư sinh áo đen đánh giá Lý Hạo một lượt, mặc dù hắn chỉ có thực lực Kế Hồn cảnh nhưng tồn tại dựa vào lực lượng đặc biệt của Một Hà, đã bị nhốt mấy trăm năm ở cái nơi được gọi là học phủ Đàn Cung này.
Trong mấy trăm năm qua, rất nhiều võ giả tiến vào nơi này, có mạnh có yếu, người mạnh hơn so với thiếu niên bên cạnh còn đáng sợ hơn, giơ tay nhấc chân có thể phá hủy toàn bộ Một Hà thôn trang.
Người yếu thì chỉ giống như những thôn dân bên ngoài, mấy trăm năm qua trong thôn tích lũy không ít người chết thảm, có một số người xuất sắc hơn xông đến trước mặt hắn, cũng bị hắn trực tiếp giết chết, không hề nương tay.
Đã gặp đủ loại người nhưng người giống như thiếu niên bên cạnh này thì rất ít thấy.
Tuổi còn trẻ, Võ Đạo khủng bố, lại còn biết một chút bàng môn ngoại đạo.
"Họa Đạo là một môn rất khó lường, cho dù ngươi có thông minh đến đâu, cũng không phải chỉ cần bỏ chút tâm tư là có thể nắm bắt được."
Thư sinh áo đen nói, ngay sau đó không để ý đến Lý Hạo, tiếp tục vẽ tranh của mình.
Cái con khỉ, ta khiêm tốn một chút, ngươi còn lên mặt thật à? Lý Hạo hơi trợn mắt, không lẽ tên tiểu tử này cho rằng họa công của hắn rất lợi hại sao?
Nói về Võ Đạo lợi hại thì ta cũng nhịn, so về họa công ư?
"Đúng là Họa Đạo rất khôn lường, nhưng đáng tiếc, ngươi chỉ là một kẻ ngoại đạo."
Lý Hạo cũng không nương tay nữa, trực tiếp nói.
"Cái gì?"
Thư sinh áo đen nhướng mày, quay đầu nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Chỉ bức tranh này của ngươi thôi, ít nhất cũng có mười sáu chỗ sai, nét vẽ cứng nhắc như vậy, ngươi thực sự thiếu linh tính!"
Lý Hạo không khách khí nói, không còn nể mặt người đồng đạo này nữa.
"Ngươi nói bậy!"
Thư sinh áo đen mất đi vẻ bình thản, khuôn mặt trắng bệch như người chết lại tức giận kích động đến mức hơi ửng hồng, trừng mắt nhìn Lý Hạo.
"Ở đây, ở đây, ở đây..."
Lý Hạo chỉ vào từng chỗ trên giấy vẽ:
"Toàn bộ đều là khuyết điểm, chính ngươi không nhìn ra, là vì trình độ của ngươi quá thấp!"
"Ngươi!"
Thư sinh áo đen run rẩy toàn thân, nữ tử nằm trên lưng hắn bốc lên làn khói đen, có vẻ như muốn liều mạng với Lý Hạo.
Đương nhiên Lý Hạo không sợ, Kế Hồn cảnh tức giận, cũng chỉ là Kế Hồn cảnh, ngươi tưởng ngươi có thể biến thành siêu sây da à?
"Đưa bút cho ta."
Lý Hạo không nói hai lời, trực tiếp giật lấy cây bút trong tay hắn, sau đó xé toạc tờ giấy vẽ, vo tròn lại ném sang một bên.
Nhìn thấy bức tranh mà mình vất vả vẽ ra bị giẫm đạp như vậy, thư sinh áo đen không thể nhịn được nữa, trực tiếp nổi giận, hét lên một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú bình thản trước đây của hắn, lại trở nên vặn vẹo dữ tợn, thất khiếu rỉ ra máu tươi đáng sợ, cuồn cuộn chảy ra.
Thất khiếu là bảy lỗ trên mặt, gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Áo đen trên người cũng bay lên, lộ ra màu máu bên trong áo.
Đây thực sự là một chiếc áo choàng không biết đã nhuốm máu bao nhiêu năm, chỉ là vết máu khô đọng lại, mới giống màu đen.
Lý Hạo không thèm nhìn, thần hồn bay ra, dễ dàng đè chặt đầu thư sinh và hồn tướng của hắn, đè cả hai xuống đất, không thể nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận