Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 234: Một tờ giấy trấn cả sảnh đường

Vừa bước vào Sơn Hà viện, hắn đã nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên ghế bành tắm nắng, vô cùng thoải mái.
Hắn vốn tưởng rằng thiếu niên như vậy, hẳn phải tu luyện từng phút từng giây, không ngờ lại nhàn nhã đến thế.
Nhưng có lẽ vì đại chiến sắp đến nên đây cũng là lúc thư giãn cuối cùng, âu cũng chuyện bình thường.
Đằng sau Kiếm Vô Đạo còn có bốn bóng người đi theo, đều là đệ tử của hắn, ba nam một nữ, trong đó người có cảnh giới tu hành cao nhất cũng đã bước vào Tam Bất Hủ cảnh từ lâu.
Bốn người cũng đang đánh giá Lý Hạo, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và tò mò.
"Hạo ca ca."
Biên Như Tuyết chạy đến, nở nụ cười tươi, nói:
"Ta mời sư tôn bọn họ xuống núi rồi."
Bị quấy rầy giấc ngủ nhưng trước ý tốt của thiếu nữ, Lý Hạo cũng không tiện trách móc, đành phải đứng dậy, ném tập thơ sang một bên, nhìn Kiếm Thánh đi đến, cuối cùng trong lòng cũng thở dài.
Người dẫn đi cái đuôi nhỏ là hắn, nhưng người buông tay để cái đuôi nhỏ rời đi lại là chính là mình.
Mà người thực sự từ biệt mình, lại chính là cái đuôi nhỏ.
Như vậy, có thể trách ai đây?
Lý Hạo không trách ai cả, bởi vì hắn đã thu lại những bước chân đã bước ra.
Vì vậy, sau khi thở dài một tiếng, Lý Hạo gạt bỏ mọi tạp niệm, cười ha ha chắp tay nói:
"Kiếm Thánh lão gia tử, đã lâu không gặp."
"Hử?"
Kiếm Vô Đạo hơi ngạc nhiên, hỏi:
"Ngươi còn nhớ ta?"
"Phong thái của Kiếm lão tuyệt thế, sao có thể quên được."
Lý Hạo cười đáp.
Kiếm Vô Đạo hơi nhướng mày, vốn tưởng rằng thiếu niên có thiên tư tuyệt thế này, hẳn là ý chí hăng hái, kiêu ngạo tùy tiện, hoặc là tu luyện khổ sở, tính tình cô độc.
Không ngờ lại giống như một cơn gió trong lành không buồn không vui, toàn thân toát lên một vẻ tự tại của chốn sơn dã.
"Hình Võ hầu sinh được một nhi tử tốt, đời thứ ba Lý gia lại sắp bay lên trời rồi."
Kiếm Vô Đạo bình tĩnh nói.
Lý Hạo cười cười, coi như đã kết thúc lời xã giao.
Ánh mắt Kiếm Vô Đạo dừng lại ở thiếu nữ mặc đồ thị nữ đang ôm một hộp kiếm màu đen.
Đúng như hắn đã nói nhiều năm trước, người si mê kiếm, trong số một vạn binh khí, có thể liếc mắt là thấy kiếm.
Khi bước vào Sơn Hà viện, hắn cũng nhìn thấy hộp kiếm màu đen này ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó mới chú ý đến thiếu niên.
Nhìn thấy hộp kiếm này, đáy mắt hắn hơi lóe lên một tia sáng, nói:
"Đây là Vĩnh Dạ?"
"Kiếm lão đã từng thấy?"
"Từng sáng rực trong thời gian ngắn, đáng tiếc là đã chìm vào tĩnh lặng."
Ánh mắt Kiếm Vô Đạo bình tĩnh, nói:
"Hơi có lỗi với cái tên này, Vĩnh Dạ, đương nhiên là phải che phủ bầu trời mãi mãi, để thiên hạ không ai không biết!"
"Kiếm lão đang trách cửu thúc của ta sao?"
Lý Hạo nhàn nhạt hỏi.
Kiếm Vô Đạo thực sự có ý nghĩ này, mặc dù hắn cảm thấy không nên nói ra nhưng sự tôn trọng đối với kiếm trong lòng hắn khiến hắn vô cùng bất mãn khi biết thanh danh kiếm này bị hoen ố, hoàn toàn bị phong ấn.
Hắn đã từng đến phủ đòi, nguyện ý dùng những lời hứa khác để đổi lấy.
Nhưng lão thái thái đã đuổi hắn ra ngoài.
Tuy nhiên, hôm nay đến, hắn cũng chỉ thuận miệng nói ra, chuyện đã qua nhiều năm, nhắc lại cũng không có ý nghĩa, huống hồ lại là với một tiểu bối.
"Kiếm của cửu thúc ta nhập thế, chỉ ba năm, đã khiến thanh kiếm này từ khi được rèn ra không ai biết đến, trở thành danh kiếm thiên hạ, sao có thể nói là hổ thẹn."
Lý Hạo thản nhiên nói:
"Hơn nữa, nếu cửu thúc ta còn sống, người đời tự nhiên đều biết đến thanh kiếm này, tất nhiên rồi, nếu Kiếm Thánh lão gia tử nguyện ý thay cửu thúc ta ra ngoài biên ải giết địch trừ yêu, chứ không chỉ ngồi trong Kiếm Lư thì bây giờ thanh kiếm này hẳn là danh kiếm thiên hạ rồi nhỉ?"
Nghe thấy lời chế giễu của Lý Hạo, sắc mặt Kiếm Vô Đạo hơi biến.
Bốn người phía sau hắn cũng đều sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, người nam tử trung niên đứng đầu trầm giọng nói:
"Lý thiếu gia, xin hãy xin lỗi sư tôn của ta!"
Lý Hạo chỉ nhìn đối phương, cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Đây là Sơn Hà viện, chứ không phải Kiếm Lư.
Biên Như Tuyết không ngờ vừa gặp mặt, sư tôn và Lý Hạo đã xảy ra tranh cãi, ngây ra như phỗng, không khỏi có chút căng thẳng và lo lắng.
Kiếm Vô Đạo nhìn chằm chằm Lý Hạo, ánh mắt lạnh đi vài phần, thản nhiên hỏi:
"Lý cửu lang quả thực thiên tư phi phàm, bây giờ truyền kiếm cho ngươi, ngươi có xứng với thanh kiếm này không?"
"Thanh kiếm này là Lý gia ta thu thập các loại bảo vật thiên hạ để rèn nên, xứng hay không xứng, còn chưa đến lượt người ngoài nói."
Lý Hạo cười nói.
"Hạo ca ca."
Biên Như Tuyết không khỏi kêu lên một tiếng.
Lý Hạo nhìn nàng, thấy nàng đứng giữa khó xử, nụ cười trên môi cũng dần thu lại.
Nhiều năm trước, trong đình viện này, dường như cũng ở vị trí này.
Tiểu nữ hài năm đó lại không chút do dự đứng bên cạnh mình, nói giúp mình mọi chuyện.
Nghe nói sẽ đưa nàng đi, tiểu nữ hài khóc lóc bảo mình không thích kiếm nữa, không luyện kiếm nữa...
Thời gian năm đó, không bao giờ có thể quay lại.
Giống như những chiếc lá thu đầy sân, sau khi tàn lụi, sẽ không bao giờ có thể trở lại trên cây.
Cho dù sang năm gió xuân lại thổi, những gì mọc ra cũng chỉ là chồi non...
Lúc này, có mấy bóng người vội vã chạy đến từ nội viện, chính là Lý Thiên Cương, dẫn theo Vũ Huyền và Lý Phúc ở phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận