Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 466 - Bia Thiên Ảnh (2)



Chương 466 - Bia Thiên Ảnh (2)




Bây giờ, khai thông kinh mạch đã viên mãn, Lý Hạo tiếp tục quay lại tầng cao nhất, bắt đầu tìm kiếm bí quyết Luyện Thể.
Tương tự như vậy, sau một hồi thu thập và tìm kiếm, Lý Hạo đã tìm được hàng trăm cuốn, một lượng lớn thông tin ùa vào.
Mặc dù chưa luyện tập nhưng Lý Hạo biết rằng có không ít công pháp trong số này có thể tôi luyện đến lĩnh vực thân thể mà trước đây hắn không thể chạm tới.
Đợi khi luyện tập xong, lực lượng thân thể của hắn chắc chắn sẽ được nâng cao một lần nữa.
Tiếp theo là kiếm thuật, quyền pháp, vân vân.
Lý Hạo từng bước nắm bắt và thu thập.
Khi hắn đi đi lại lại để thu thập, đột nhiên có tiếng đàn từ trên lầu vọng xuống.
"Thiếu tướng, bí tịch tuy nhiều nhưng chớ để hoa mắt, để ta đàn một khúc, giúp ngươi tĩnh tâm nhé?"
Truyền âm của Lục Xuân Sinh vang lên bên tai.
Mặc dù là hỏi nhưng tiếng đàn đã vang lên.
"O_o?"
Lý Hạo: "Đàn đàn đàn… Ngươi chỉ muốn tự mình đàn thôi phải không..."
Lý Hạo thầm phỉ báng, đành truyền âm trả lời: "Đa tạ Lục lâu chủ."
Nhân tình thế thái, vẫn cần đắn đo.
Theo tiếng đàn từ trên lầu vọng xuống, Lý Hạo tiếp tục đắm chìm vào việc lựa chọn bí tịch của mình.
Mặc dù theo Lý Hạo thấy thì đàn nghệ của vị Lục lâu chủ này vẫn còn cần phải nâng cao nhưng đàn nghệ nhị đoạn để nghe làm nhạc nền thì quả thực không tệ.
Hơn nữa, hắn xem công pháp, chỉ cần lướt qua vài lần là được, không cần thực sự đầu tư vào việc suy ngẫm học tập, nếu không thì tiếng đàn này sẽ trở thành tiếng ồn lớn nhất.
Thời gian trôi qua.
Một giờ sau, Lý Hạo đã thu thập được không ít công pháp vào bảng điều khiển.
Những công pháp tuyệt phẩm đều đã bị quét sạch, trừ khi có một số công pháp không thể nhập vào, chẳng hạn như đao pháp, thương pháp, v.v.
Hắn không nhập đạo bằng đao pháp và thương pháp, vì vậy ngoài việc tự ngộ ra, bảng điều khiển không thể thu thập được.
Nhưng Lý Hạo không có ý định lãng phí điểm kỹ nghệ vào đao thương.
Có quyền và kiếm là đủ.
Giết địch chỉ cần một kiếm, không cần phải đâm thêm một nhát đao hoặc một thương.
Nắm nhiều không bằng nắm tinh, dù sao thì điểm kỹ nghệ cũng không phải gió thổi đến.
Chuyến đi này ngoài việc bổ sung đầy đủ đại mạch, thu hoạch lớn nhất chính là pháp môn vận khí và thân pháp.
Thân pháp mà hắn nắm giữ rất ít, Thiên Địa Vô Tung thuật mà Phong lão đưa cho, được coi là tuyệt học hàng đầu trong số các tuyệt phẩm.
Bây giờ lại thu thập được nhiều thân pháp, những cảm ngộ về thân pháp này thấm vào tâm trí, giúp thân pháp của Lý Hạo được nâng cao rất nhiều.
"Bốn môn thân pháp tuyệt phẩm, cộng thêm của Phong lão, cộng thêm mười tám môn thân pháp thượng phẩm..." Lý Hạo rất muốn thử xem tốc độ bùng nổ toàn lực của mình hiện tại có thể nhanh đến mức nào.
Mặc dù mỗi lần chỉ có thể sử dụng một loại thân pháp nhưng Lý Hạo đã tu luyện những thân pháp này đến trình độ chân thái, đã có thể khắc phục điểm yếu, dung hợp chúng lại với nhau.
Cộng thêm bản thân có cảnh giới Võ Đạo tông sư thống ngự, tinh hoa trong nhiều thân pháp đã được hắn thu lấy, biến thành của riêng mình.
Lý Hạo hài lòng trở lại tầng cao nhất, cảm thấy tiếng đàn của vị Lục lâu chủ này dường như cũng du dương hơn.
"Thiếu tướng, có thích công pháp nào không?" Lục Xuân Sinh cười hỏi.
Thấy Lý Hạo ra ngoài nhanh như vậy, trong lòng hắn cũng thầm khen ngợi một tiếng quân tử.
Trước đó để Lý Hạo vào trong tùy ý lựa chọn, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Lý Hạo sẽ lén lút ghi nhớ nhiều công pháp trong đó.
Đây chính là ám chỉ của hắn đối với Lý Hạo, cũng là muốn bán nhân tình cho Lý Hạo.
Nhưng bây giờ xem ra, cho dù Lý Hạo có thuộc lòng các công pháp khác thì trong thời gian ngắn như vậy, hắn cũng không thể thuộc lòng quá nhiều.
Hưởng lợi cũng có chừng mực, đó chính là quân tử.
"Quyển kiếm pháp Tú Xuân Phong này không tệ." Lý Hạo lấy ra một quyển kiếm phổ tuyệt phẩm, nói: "Ta lấy quyển này."
"Thiếu tướng có con mắt tinh tường, kiếm pháp này do một vị Tam Bất Hủ cảnh sáng tạo ra cách đây tám trăm năm, kiếm pháp sắc bén nhưng kiếm ý lại ôn hòa, rất phù hợp với tính tình ôn nhu của thiếu tướng." Lục Xuân Sinh cười nói.
Mặc dù tiếp xúc không nhiều nhưng hắn có thể nhận ra, Lý Hạo không giống với các võ tướng khác, không có sát khí nặng như vậy nề, tính tình mềm mại nho nhã.
Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn nhìn thuận mắt.
"Lục lâu chủ quá khen rồi." Lý Hạo cười đáp.
Lục Xuân Phong đưa chén trà đã pha cho Lý Hạo, cười nói: "Thiếu tướng, vừa rồi ta đàn một khúc, thiếu tướng có thể đánh giá không?"
Lý Hạo: (/=_=)/=
Cùi quá cần luyện nhiều...
Lý Hạo khẽ ho một tiếng, nói: "Tài đánh đàn của Lục lâu chủ, giống như chén trà này, ngọt ngào sảng khoái!"
"Ha ha."
Lục Xuân Phong cười lớn, trong lòng nghĩ rằng tiểu tử này đúng là tinh tường.
Ngay lập tức tâm trạng hắn vui vẻ, nói: "Thật ra ta còn một bài, do chính ta soạn nhạc, thiếu tướng có muốn nghe không?"
Mặc dù là hỏi nhưng cơ thể đã đứng dậy khỏi bồ đoàn.
Lý Hạo vừa định mở miệng thì đột nhiên bên ngoài lầu truyền đến một trận ồn ào.
Thể chất của Lý Hạo cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng hắn cũng nghe thấy rõ ràng, lập tức tò mò hỏi: "Lục lâu chủ, bên kia là?"
Lục Xuân Phong vừa đứng dậy, liếc nhìn ra ngoài lầu, rồi cười nói:



Bạn cần đăng nhập để bình luận