Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 306 - Không để lại một cọng cỏ (4)



Chương 306 - Không để lại một cọng cỏ (4)




"Ngươi nói rằng dưới trướng đạo chủ Long Sơn, có sáu người cùng cảnh giới với đại vương của các ngươi?"
Lý Hạo hơi nhíu mày, sáu yêu ma Tam Bất Hủ cảnh, nếu chúng cùng lúc tấn công thì Lý Hồng Trang bọn họ hẳn đã chết từ lâu rồi.
"Vâng."
"Vậy tại sao chúng không liên thủ tấn công Thiên Môn sơn?" Lý Hạo hỏi.
"Đại, đại vương nói, Long chủ không cho chúng nhanh chóng đánh hạ Thiên Môn sơn, vậy mới có thể từ từ thưởng thức được nhiều món ngon hơn, đồng thời cũng có thể kiềm chế quân lực của Lý gia..." Nữ nhân vạm vỡ run rẩy nói, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhưng dường như sâu bên trong lại ẩn chứa sự hung dữ.
"Nếu thế, tại sao tối nay nó lại tới tấn công?" Lý Hạo tiếp tục hỏi.
"Đại vương nói, hắn muốn ăn thịt Lý Hồng Trang, còn Thiên Môn sơn thì cứ để ở đây, xem còn có người Lý gia nào khác đến tiếp tục trấn thủ không, đến một người thì ăn một người."
Nữ nhân vạm vỡ nói, cẩn thận nhìn Lý Hạo, hình như thiếu niên trước mặt cũng là người của Lý gia.
Ánh mắt Lý Hạo hơi nheo lại, đây là coi Thiên Môn sơn như nơi câu cá sao?
Mượn Thiên Môn sơn, vừa hưởng thụ sự cung phụng của Bắc Lẫm quốc, vừa “câu” Lý gia.
"Tại sao phải kéo dài thời gian của Lý gia ở đây?" Lý Hạo lại hỏi.
"Cái này thì ta không biết, đại vương không nói với ta." Nữ nhân vạm vỡ mặt tái mét đáp.
"Hửm?"
Lý Hạo nhìn chằm chằm vào nàng.
"Hình như là..." Nữ nhân vạm vỡ lo lắng tiến lại gần. Viptruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Graoo!
Đột nhiên, răng nanh trong miệng nàng mọc dài ra, biểu cảm dữ tợn, hóa thành một con sư tử khổng lồ, muốn cắn đứt đầu Lý Hạo.
Nhưng vừa lao tới, nàng đã bị bàn tay Lý Hạo ấn xuống từ trên đỉnh đầu, cằm đập mạnh vào đầu gối Lý Hạo đang ngồi, xương mặt của con sư tử rõ ràng không cứng bằng xương đầu gối của Lý Hạo, như đập vào đá, phát ra tiếng xương vỡ vụn.
Khi đầu óc đối phương choáng váng, bàn tay Lý Hạo đã lướt đến gáy nàng, ngón tay búng một cái, kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay.
Xuyên qua xương sống sau gáy, chặt đứt một đốt xương sống, đầu lìa khỏi thân.
Lúc này, một luồng thần hồn vội vàng bay ra khỏi đầu sư tử, kinh hoàng muốn chạy trốn, Lý Hạo thổi một hơi về phía nó, lực lượng ngự vật bao phủ, bóp nát thần hồn của nó.
Làm xong hết thảy, ánh mắt Lý Hạo dừng lại trên hai quyển công pháp trong tay mình.
Hắn nắm chặt tay lại, những trang công pháp đó tan thành tro, theo đầu ngón tay rơi xuống đất.
Lý Hạo đứng dậy, vỗ vỗ mông, xách theo kiếm nanh heo đi ra khỏi hang động.
Hắn đứng trước cửa hang, thần hồn bay ra, lấy ngọn núi này làm trung tâm, tuần tra bốn phương trong phạm vi vài chục dặm.
Tất cả yêu vật mà hắn nhìn thấy trong phạm vi ba mươi dặm, đều dùng thần hồn bay qua giết chết.
Những con thú hoang chưa nhiễm yêu khí mà hắn nhìn thấy trên mặt đất, cũng đều bị hắn tiện tay giết chết.
Bao gồm cả mấy tổ kiến ở phía sau núi, hắn cũng vung tay san bằng, ngay cả một đàn cá nhỏ bơi qua ở con suối gần đó, hắn cũng bóp nát.
Đồng thời, hắn điều khiển cát bụi, lấp đầy hai đầu con suối, cắt đứt nguồn nước của nơi này.
Không có nguồn nước, thú hoang cũng sẽ không tụ tập ở đây, tỷ lệ sống sót giảm mạnh.
Làm xong hết thảy, cuối cùng Lý Hạo kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận không bỏ sót bất kỳ sinh mạng nào, mới nhấc chân rời đi, bóng dáng biến mất trong màn đêm.
Một giờ sau.
Lý Hạo xuất hiện ở vùng bồn địa tại một tòa núi khác.
Đây là sào huyệt của Lục Nha Chập Trư, cùng lúc đó có một tiểu yêu tuần tra đang lang thang trên đỉnh núi bên ngoài bồn địa.
Lý Hạo tiện tay nhổ một cọng cỏ, từ cách xa mười dặm xuyên thủng mi tâm của nó.
Lá cờ tuần tra trong tay tiểu yêu cũng rơi xuống theo đó.
Lý Hạo đi thẳng vào bồn địa này, mùi hôi thối của phân và nước tiểu xộc vào mũi khiến hắn hơi nhíu mày, lập tức nín thở, nhanh chóng xông vào.
Không lâu sau, giữa mùi hôi thối xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc của bồn địa.
Bóng dáng Lý Hạo lao ra từ bên trong, bịt mũi nhanh chóng rời đi.
Nơi ở của con trư yêu này, thực sự có thể làm người ta ngạt chết...
Con trư yêu này khá biết hưởng thụ, trong sào huyệt ngoài bảy tám con trư yêu cái, còn có hai con hoa báo yêu và tước yêu, đời sống riêng tư khá là phong phú.
Đi nhanh trong màn đêm, Lý Hạo trở về doanh trại.
Lý Hồng Trang ngồi trên một gò đất nhỏ, ôm kiếm trong lòng, dường như đang chỉ đang tạm chợp mắt nghỉ ngơi.
Tiếng bước chân trở về của Lý Hạo khiến lông mày nàng hơi nhíu lại, đôi mắt dần mở ra, trông có vẻ mệt mỏi nhưng nàng đã nhanh chóng đè xuống, hỏi: "Tìm được rồi sao?"
"Ừ."
Lý Hạo gật đầu.
"Không có gì nguy hiểm chứ?" Lý Hồng Trang hỏi, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Lý Hạo, nàng biết mình hỏi thừa rồi.
"Suýt thì nôn ra."
Lý Hạo sợ hãi nói.
"?"
Lý Hạo cười cười: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Lý Hồng Trang nhìn hắn, cũng không hỏi nhiều nữa, nhắm mắt lại tiếp túc nghỉ ngơi.
Lý Hạo trở về trước đống lửa, bên cạnh lều trại, Nhậm Thiên Thiên bước ra, nói: "Thiếu gia, ngài đã về rồi ạ."
"Chưa ngủ sao?"
"Vừa mới ngủ."
"Vậy thì đi ngủ tiếp đi."
"Vậy còn ngài..."
"Không cần lo cho ta, tự mình nghỉ ngơi đi." Lý Hạo vẫy tay.
Nhậm Thiên Thiên nhìn hắn hai lần, lập tức biết mình không giúp được gì, nói một câu ngủ ngon rồi quay trở lại lều trại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận