Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 135: Thảm sát (2)

Khoảng cách lớn hơn nó tưởng tượng!
Giờ đây nó nghi ngờ, thiếu niên này là một tông sư nào đó đã cải lão hoàn đồng.
"Trong số những yêu vật mà ta vừa giết, có Hổ Bào tiên nhân không?"
Lý Hạo đi đến trước mặt con hùng yêu, dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn con đại yêu đang ngồi bệt trên mặt đất như một tòa nhà nhỏ.
Lúc này con hùng yêu sao có thể không biết, là Hổ Bào đã chọc phải thiếu niên khủng bố này, đối phương đến là để trả thù.
"Hổ Bào..."
Trong lòng nó oán hận, suy nghĩ đột nhiên chuyển động nhanh chóng, nghiến răng nói:
"Hổ Bào không ở đây, nó ở phương bắc."
"Phương bắc?"
Lý Hạo nhướng mày, nghi ngờ nhìn con hùng yêu này:
"Ngoài ngươi ra nơi đây còn rất nhiều yêu vật, tốt nhất ngươi đừng nói dối."
Sắc mặt con hùng yêu hơi thay đổi, lập tức nói:
"Ta tuyệt đối không lừa ngươi, mặc dù Hổ Bào là của Hắc Phong sơn mạch chúng ta, nhưng đầu óc nó linh hoạt, năng lực làm việc mạnh mẽ, nên chúng ta đã để nó đi phương bắc."
"Đi phương bắc làm gì?"
"Chúng ta định liên hợp với phương bắc, đánh hạ thành Thương Vũ, để nó qua đó hỗ trợ."
Con hùng yêu thở hổn hển nói, che giấu thân phận của Xích Mi đạo nhân.
Phương bắc còn có yêu?
Lý Hạo sửng sốt, trên tình báo của trấn yêu ti, không có ghi chép gì về phương bắc lại, bên kia vẫn luôn gió êm sóng lặng.
"Phương bắc có bao nhiêu yêu?"
Lý Hạo lập tức hỏi.
"Gần bằng chúng ta."
"Tại sao các ngươi lại muốn đánh thành Thương Vũ, phạm vào Đại Vũ triều của ta, các ngươi biết hậu quả là gì không?"
Lý Hạo quát.
Con hùng yêu cười khổ trong lòng, các ngươi là người trảm yêu, còn không tự hỏi bản thân vì sao phải trảm yêu, chẳng phải đều là bắt nạt kẻ yếu ư, ai biết được thành Thương Vũ này lại có một tên quái vật như thiếu niên trước mắt.
Tất nhiên nó không thể nói thẳng lời này, đành phải lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đáp:
"Chúng ta là yêu nhưng cũng cần no bụng, cũng giống như nhân tộc các ngươi ăn gia súc vậy..."
Ánh mắt Lý Hạo lạnh đi.
Nhắc đến ăn, sát ý trong đáy lòng hắn lập tức dâng lên.
"Chỉ là để ăn thôi sao?"
Lý Hạo đè nén sát ý, nhìn chằm chằm con hùng yêu, muốn dò hỏi chút tình báo.
Con hùng yêu cảm nhận được sát ý của Lý Hạo, trong lòng run lên, cố gắng học theo bộ dạng của nhân tộc, khi yếu thế thì liền giảng đạo lý:
"Vạn vật trên đời, đều vì sinh tồn, chúng ta cũng vậy, các ngươi là nhân tộc cũng vậy, hẳn là điểm này chúng ta không làm sai chứ?"
"Ai phân biệt đúng sai với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, đánh thành Thương Vũ, chính là để ăn thôi sao?"
Lý Hạo đè nén lửa giận hỏi.
Đánh thành Thương Vũ là do Xích Mi đạo nhân chỉ đạo, mặc dù con hùng yêu đã nghe nói đến một số nguyên nhân khác nhưng đương nhiên nó không thể nói với Lý Hạo, nếu không thì còn giảng đạo lý thế nào?
"Nếu không phải vì sinh tồn, chúng ta cũng sẽ không làm loại chuyện mạo hiểm như vậy."
Lúc này con hùng yêu như hóa thân thành thư sinh nho môn, tiếp tục nói đạo lý lớn với Lý Hạo:
"Thiên địa dưỡng vạn vật, vạn vật đều có quyền sinh tồn, không phải sao?"
Lý Hạo hít sâu một hơi, lại hỏi:
"Hổ Bào trông như thế nào, là hổ yêu phải không?"
Con hùng yêu sửng sốt, rõ ràng là tên nhân tộc trước mắt không nghe lọt đạo lý của nó, khiến trong lòng nó có chút hoảng hốt:
"Đúng vậy, Hổ Bào là hổ yêu, tu hành gần nghìn năm rồi."
"Tốt."
Có được thứ mình muốn, Lý Hạo khẽ gật đầu.
Chưa kịp để con hùng yêu phản ứng, đột nhiên hắn nhảy dựng lên, đấm một quyền, đánh trúng giữa trán con hùng yêu, lực lượng xuyên thấu phá hủy bộ não của nó.
Con hùng yêu hơi há miệng, mang theo vẻ kinh ngạc và khó tin, nhưng ánh mắt dần dần mất đi thần thái, mềm nhũn ngã xuống, ầm một tiếng lăn xuống như tảng đá, ngã nghiêng trên mặt đất.
Thảo luận đúng sai với yêu vật?
Lý Hạo căn bản không có tâm trạng này.
Huống chi, so với đúng sai, lập trường của bản thân quan trọng hơn!
Đối mặt với vô số bộ xương trắng xung quanh này, làm sao hắn có thể nói với con hùng yêu câu:
Đúng, ngươi không sai.
Mặc kệ ngươi có sai hay không, lão tử là nhân tộc!
Giải quyết xong con hùng yêu, Lý Hạo chú ý thấy có động tĩnh trong hang động bên cạnh.
Khi hắn dùng thần hồn tuần tra thì thấy có bảy người sống sót mặc quần áo rách rưới, có nam có nữ, đều khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, không có trẻ con và người già.
Bảy người bị xiềng xích trói tay chân, đầu kia luồn qua khe hở giữa một khối đá lớn, trừ khi có thể kéo lê tảng đá, nếu không thì căn bản không thể thoát thân.
Có vẻ như đã trải qua chuyện gì đó kinh khủng, biểu cảm của bảy người đều có chút hoảng hốt, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, có người biểu cảm đã đờ đẫn, mơ mơ màng màng.
Lý Hạo thở dài một tiếng, điều khiển đá đập gãy xiềng xích, giải thoát cho bọn họ.
Nhưng xiềng xích trên tay chân không còn nữa, dường như còn có xiềng xích khác trói buộc bọn họ.
Bảy người hơi ngẩn người rồi lại ngơ ngác nhìn xung quanh, vẫn đứng tại chỗ, không có bất kỳ hành động bỏ chạy nào.
Có người như nghĩ đến điều gì đó, lại run rẩy, co ro trên mặt đất, hoảng hốt nhặt lấy xiềng xích đã bị đập gãy, chủ động quấn vào tay chân mình, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu xin:
"Đừng ăn ta, đừng ăn ta..."
Đã bị dọa đến ngớ ngẩn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận