Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 109: Mua Thổ Sản

Đại đội trưởng nghe thấy nửa tháng thì cảm thấy có hơi lâu, nhưng mà nghĩ đến chuyện chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, nửa tháng cũng không sao.
Cho nên ông ấy sảng khoái gật đầu, “Được, chuyện này tôi phê chuẩn, cháu ở đây đợi một lát, bây giờ tôi đi đóng dấu cho cháu.”
Ông ấy để con dấu ở trong phòng mình.
Đại đội trưởng xoay người đi vào phòng.
Hoàng Thúy Hoa đi ra từ trong bếp, “Vợ Tần Dã, cháu về nhà một mình à?”
Dung Yên đang định gật đầu, một giọng nói hổn hển chợt vang lên: “Chị dâu cả, em đi cùng chị...”
Dung Yên ngạc nhiên quay lại, “...anh cả bảo em đến à?”
Hoàng Thúy Hoa vừa mới phản ứng lại, bà ấy cũng nghĩ như vậy.
Trong lòng đoán rằng, nhất định là Tần Dã không yên tâm Dung Yên một mình trở về thành phố, cho nên bảo em trai trông chừng.
Nhưng mà, Tần Dã có suy nghĩ này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao thì vợ anh vừa xinh đẹp vừa giàu có.
Tần Dư vội vàng lắc đầu, “Không phải, là em không yên tâm... Trên tàu hỏa rất nguy hiểm đó, em đi theo có thể giúp chị dâu xác đồ, còn nữa...”
Cậu bé cụp mắt xuống, “Em vẫn chưa đi đến thành phố, em muốn đi xem thử, chị dâu cả, chị thấy… có được không?”
Cuối cùng, cậu bé ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng bừng.
Dung Yên nhìn dáng vẻ nhỏ bé gầy gò của đứa trẻ này, đây là lần đầu tiên cậu bé đưa ra yêu cầu “quá mức“ đối với cô.
Sau khi suy nghĩ, cô gật đầu: “Được.”
Trong lòng Tần Dư vốn đang vô cùng căng thẳng, còn tưởng rằng mình sẽ nghe thấy lời từ chối, dù sao thì cậu bé cũng chỉ đến đây để thử thôi.
Nhưng cậu ấy không ngờ rằng chị dâu cả...đồng ý rồi.
“...Chị dâu cả, chị đồng ý rồi? Chị thực sự đồng ý sao?”
Nhìn vẻ mặt của cậu bé, Dung Yên không khỏi nhếch môi cười, “Em còn nhỏ như vậy, sao có thể nghễnh ngãng được chứ?”
Hoàng Thúy Hoa cũng không thể nhìn được nữa, “Cháu nghe đúng rồi đấy, chị dâu cho cháu đi cùng rồi đó, mau xin chồng già đánh giấy chứng nhận cho cháu đi. Ông ấy đang ở trong phòng đó...”
Bà ấy dùng tay chỉ về một phía.
Điều này khiến Tần Dư rất vui vẻ, “Vâng...”
Sau đó nhanh chân chạy đến căn phòng mà bà ấy chỉ…
Hoàng Thúy Hoa nhìn Dung Yên với tâm tình phức tạp, “...Xem kìa, khiến đứa nhỏ này vui vẻ như vậy, có vẻ như thằng bé thực sự vui mừng lắm.”
Trong những năm này, đây là lần đầu tiên Hoàng Thúy Hoa nhìn thấy đứa trẻ này vui vẻ và hoạt bát như vậy.
Trước kia... thằng bé này luôn có vẻ mặt cay đắng và hận ý, ánh mắt nhìn mọi người đều vô cùng hung hăng.
Chuyện này chỉ có thể cho thấy, cô gái đến từ thành phố trước mắt này thật sự đối xử với thằng bé rất tốt.
Dung Yên không trả lời, bởi vì cô không hiểu Tần Dư vui mừng như vậy, là vì được đi cùng cô? Hay là vì được lên thành phố?
“Đúng rồi, vợ Tần Dã, cháu về thành phố có muốn đem theo một ít thổ sản vùng núi về không? Nghe nói người trong thành phố rất thích thổ sản vùng núi chỗ chúng ta.”
Dung Yên không ngu ngốc, cô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của vợ đại đội trưởng, “Nhà thím có loại thổ sản vùng núi nào vậy?”
Hoàng Thúy Hoa cũng thích việc cô phối hợp với bà ấy liền nhếch miệng cười.
Cười đến nỗi cao răng cũng lộ ra ngoài rồi.
“Nói chứ, thím thật sự có đó, mấy ngày trước, anh trai của thím đem ít thổ sản vùng núi và thịt thú hoang đến cho thím, nếu cháu muốn, thím có thể đưa cho cháu trước, nói sao đi nữa, cháu cũng đã lâu không về nhà rồi, dù gấp đến đâu cũng không thể về tay trắng đúng không?
Đây chính là mục đích bà ấy đi ra ngoài.
Vừa rồi nghe vợ Tần Dã nói chuyện về thành phố ở trong bếp, bà ấy liền nghĩ tới đống thổ sản vùng núi và thịt thú hoang kia.
Để đó cũng ăn không hết.
Hơn nữa, ăn vào bụng rồi lại đi vệ sinh… Còn không bằng đổi lấy một ít tiền.
Dung Yên cũng không vội vàng chút thời gian này, “Được, vậy cháu đi xem trước, chọn một ít đem về nhà.”
Hoàng Thúy Hoa rất vui vẻ nói: “Thím dẫn cháu đi.”
Số lương thực và thực phẩm kia của bà ấy đều chất đống trong kho, nhưng cửa kho cũng đã bị bà ấy khóa lại rồi.
Ngày thường, bà ấy sẽ giữ chặt chiếc chìa khóa này trong tay.
Dù sao thì đưa cho ai cũng không yên tâm, lỡ như mấy người con dâu lén lút... Đem đồ ăn về cho nhà mẹ đẻ, chẳng phải là một tổn thất lớn sao?
Dung Yên theo bà ấy vào kho, khi nhìn thấy đồ đạc chất đống trong phòng này, cô khá ngạc nhiên, xem ra, người này bình thường thật sự tích trữ rất nhiều?
Có lẽ Hoàng Thúy Hoa quá vui mừng nên nhất thời quên mất… Dẫn người vào đây.
Khi bà ấy nhận ra điều đó, thứ nên thấy và những gì không nên thấy thì Dung Yên đều đã nhìn thấy cả rồi
May mắn thay, bà ấy đã giấu hầu hết đồ đạc trong nhà dưới tầng hầm của căn nhà này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận