Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 477: Tần Chân Cảm Thấy Bi Thương Ngược Thành Dòng Sông

“Vậy thì anh cứ làm việc chăm chỉ đi! Chỉ cần anh muốn làm, vậy thì lương bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Dung Yên nói như vậy.
Dù sao chỉ cần cô muốn kiếm tiền, vậy thì nhà họ đúng thật là sẽ không nghèo.
Trên người cô vẫn còn một bàn tay vàng... Nếu như cuộc sống còn không tốt đẹp nữa, vậy thì cô có thể sớm ngày game over rồi.
“Chắc cũng không thấp đâu.” Tần Dã chỉ có thể nói như vậy.
“Ôi, đây là một chuyện vui lớn, trưa nay chúng ta nhất định phải ăn mừng đàng hoàng, con gái, trưa nay, mọi người có thể uống hai ly không?” Không biết Dung Văn Minh bước ra từ lúc nào, ông ấy rất mong chờ.
“Không phải là loại rượu thuốc kia.”
Hai ly rượu thuốc? Thế thì đừng nói nữa, bởi vì nói cũng uổng phí.
Chuyện uống rượu bị con gái ông ấy quản lý chặt chẽ, cho dù chỉ thêm một giọt thì chắc là cũng không được.
Dung Yên chưa kịp mở miệng, mẹ Dung ở bên cạnh đã trợn mắt trắng.
“Anh thật đúng là tận dụng mọi cơ hội.”
“Haha, không phải là vui mừng sao? Con rể của anh rất có năng lực, cho nên có việc làm tốt từ sớm!” Người ta liều sống liều chết cũng chưa chắc có được một công việc tốt đâu.
Con rể còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã được tuyển vào đơn vị tốt làm việc rồi, đây không phải là chuyện vui lớn sao?
Viện nghiên cứu... Cho dù không biết là nghiên cứu cái gì, nhưng đó vẫn là công việc tốt.
“Con gái, con nói có được không vậy? Nói một câu đi”
Dung Yên khẽ mỉm cười: “...Không được.”
Dung Văn Minh đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
Dung Yên: “Nhưng mà, con đã pha cho mọi người một loại rượu trái cây rất ngon, mọi người đều có thể uống một ly.”
“Rượu trái cây? Rượu trái cây gì vậy?” Ông Tần lập tức chú ý đến lời cô.
“Con đi lấy cho mọi người” Dung Yên đứng dậy đi về phòng.
Dung Văn Minh lập tức nói: “Vậy tôi đi múc sủi cảo cho mọi người, có thể ăn được rồi.”
Tần Dã đi theo hỗ trợ.
Một lát sau, một nồi sủi cảo lớn được đặt trên bàn.
Tần Dã múc cho mỗi người một chén.
Lúc này, Dung Yên cũng lấy rượu trái cây ra.
“Đây là loại rượu trái cây gì vậy?” Ông Tần tò mò hỏi.
Màu sắc này thoạt nhìn rất đẹp.
“Dù sao thì nó rất sảng khoái, ông nội sẽ thích nó, nhưng chỉ được uống một ly thôi!” Dung Yên cũng không nói đó là loại rượu trái cây gì.
Dung Văn Minh có thể làm gì nữa?
Một ly thì một ly vậy.
Ngay trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ thì có người tới gõ cửa.
Tần Dã đặt bát đũa xuống rồi đi ra mở cửa.
“Tần Dã, ông nội cả ở đây phải không?” Tần Chân lập tức hỏi.
Tần Dã gật đầu,“Ừm.”
“Ở đây thì tốt, anh biết ông nội cả ở đây mà.”
Tần Chân vừa nói vừa bước vào trong.
Khi nhìn thấy mọi người đang ăn sủi cảo, anh ấy lập tức kinh ngạc cảm thán, sau đó anh ấy nhận ra rằng ông Tần đang uống rượu.
“Ông nội cả, ông đang uống loại rượu gì vậy? Tại sao lại thơm như vậy? Không đúng, sao ông lại uống rượu?”
Ông Tần nhìn anh ấy rồi nói: “Cháu dâu của ông đã đồng ý rồi, sao lại không được uống chứ?”
Tần Chân vừa nghe Dung Yên đồng ý thì anh ấy không nói gì nữa.
“Nhìn có vẻ rất ngon, cho anh một ly đi!”
Dung Yên vẫn còn nhớ chuyện rắc rối mà anh ấy gây ra.
Được rồi, cô chỉ hơi tức giận: “Không, uống rượu thì không được lái xe. Lái xe thì không được uống rượu. Anh lái xe nên không cho anh uống.”
Tần Chân:……
Em chú trọng chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ anh ấy sẽ uống say sao?
Ông Tần lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Lời cháu dâu của ông nói rất hay, nên như vậy, cho nên cháu không được uống.” Ai bảo ngày trước mấy đứa cứ quản ông, không cho ông uống.
Bây giờ đến lượt mấy đứa rồi phải không?
Ông nội cả, ông có thể thu vẻ mặt này lại được không?
Haiz, đúng là ông trời không tha cho ai mà?
Mẹ Dung giải vây: “Cháu ăn một chén sủi cảo đi! Nhân dưa chua thịt heo, ngon lắm đó.”
Tần Chân có chút buồn bực: “Thím, cháu không ăn được nữa, cháu ăn trưa rồi nên bụng no lắm! Nếu cháu biết mọi người ăn sủi cảo thì cháu nhất định sẽ nhịn đói đến đây ăn rồi.”
Mẹ Dung:……
Cậu to lớn như vậy, chẳng lẽ không ăn thêm được một chén sủi cảo nữa sao?
“Cháu đến đây có chuyện gì thế?” Ông Tần hỏi.
Thật ra, điều ông ấy muốn nói là... Cháu muốn đi làm gì thì đi làm đi.
Tần Chân nhớ tới mục đích đến đây của mình: “Cô gái Minh Lệ Bình kia... Cháu tìm cô ta để đối chất rồi, cô ta phủ nhận chuyện này. Nhưng mà, cô ta có phủ nhận cũng vô ích, bởi vì cháu đã tìm thấy cái thứ để cầm đi xét nghiệm kia rồi, ngay cả chậu cây cũng tìm thấy luôn rồi.”
Vợ chồng Dung Văn Minh cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, cái gì mà tìm được rồi chứ? Không phải tối qua đã đem chậu hoa kia đến đồn cảnh sát rồi sao?
Còn phải tìm nữa à?
Bọn họ không hiểu.
Nhưng lúc này bọn họ không tiện hỏi, bởi vì con gái lại hỏi những câu hỏi khác.
“Sao lại tìm được?”
“Việc này anh không thể giải thích tỉ mỉ được, chuyện này cụ thể thế nào cũng không thể dùng dăm ba câu để giải thích được! Nhưng xem ra chuyện này là do phía trên tạo áp lực... Dù sao thì anh cũng tìm được thứ đó rồi.”
Dung Yên:……

Bạn cần đăng nhập để bình luận