Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 297: Ông Không Xứng Đáng Được Sống Trên Đời Này

Còn không đợi anh ấy hỏi ra những lời này. đã nhìn thấy vợ Tần Dã tiến lên một bước, “Đội trưởng Lục, tôi muốn gặp Tần Phú Lâm một chút.”
Cô vừa nói ra lời này, làm cho đội trưởng Lục rất ngoài ý muốn.
“Cô? Muốn đi gặp Tần Phú Lâm?’
Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy.”
Điều này làm cho đội trưởng Lục có chút không rõ, anh ấy đánh giá người trước mặt, “Vì sao cô lại muốn đi gặp ông ta? Hay là nói cô đã có manh mối gì?”
Dung Yên không trả lời anh ấy, mà là nhìn thoáng qua chỗ Tần Dã.
Tần Dã từ ánh mắt của cô đã biết cô muốn nói ra, “Vợ, anh đi ra ngoài trước.”
Sau đó hơi gật đầu với đội trưởng Lục, rồi anh đi ra ngoài.
Đội trưởng Lục nhìn thấy Tần Dã đi ra ngoài……Đây là manh mối không tiện gì sao?
Vì thế vẻ mặt của anh cũng nghiêm túc lên, cả người cũng ngồi thẳng dậy, “Đồng chí Dung, cô muốn nói cái gì thì nói đi!”
Dung Yên đem lời nói đã sắp xếp tốt nói ra, “......Thời trẻ Tần Phú Lâm đã mơ ước mẹ chồng tôi, cũng chính là mẹ của Tần Dã.”
Đội trưởng Lục: ……
Tiểu Vương còn chưa đi: ……
Tin tức này cũng đủ kinh ngạc.
“Ý của cô là……Đây là nguyên nhân ông ta hại chết Tần Lập Dân?” Đội trưởng Lục nhìn cô chằm chằm, “Còn có, cô lấy tin tức từ đâu ra?”
“Là vợ của đại đội trưởng chúng tôi nói ra, tôi cố ý đi hỏi bà ấy.” Dung Yên không phải là người nhu nhược, huống chi cô cũng không có đáp ứng sẽ bảo mật chuyện này.
Đội trưởng Lục không nghĩ tới vợ của đội trưởng Tần còn chưa có nói ra việc này.
“Nếu như cô đã biết chuyện này, vậy thì cô đi gặp Tần Phú Lâm là có ý gì? Cô tính làm cái gì?”
Dung Yên: “Tôi có biện pháp làm cho ông ta phải nói ra, dù sao loại án này kết án càng sớm càng tốt, loại người này không xứng ngồi ở đây chờ đợi trong sự thoải mái dễ chịu.”
Nên nhận án tử hình thì sớm nên nhận án tử hình một chút, hoặc là nên đi lao động thì phải đi lao động sớm hơn.
Đội trưởng Lục nhìn bộ dáng tự tin của cô, suy nghĩ, “Được.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Vương, “Cậu dẫn đồng chí Dung đi qua.”
Tiểu Vương vội vàng gật đầu, “Vâng, đội trưởng Lục.”
Dung Yên đi theo phía sau cậu ấy: ……
***
“Tần Phú Lâm, có người muốn gặp ông, nhanh đi ra theo tôi.”
Tiếng gọi này làm cho Tần Phú Lâm ngẩng gương mặt âm trầm lên.
Ông ta đi theo vào phòng thẩm vấn mà không nói một lời.
Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng sẽ là người nhà họ Tần tới tìm, rốt cuộc thì bây giờ ông ta cũng thành bộ dạng như này……Người nhà họ Tần còn không nhớ thương công việc của ông ta sao?
Lại không nghĩ đến thế mà nhìn thấy vợ của Tần Dã.
Lập tức sắc mặt ông ta có chút không tốt, thậm chí lúc nhìn về phía Dung Yên, còn nhìn với ánh mắt chán ghét.
Trong khoảng thời gian này, ông ta đã nghĩ thông suốt một điểm mấu chốt……Nếu Tần Dã không cưới người phụ nữ này, thì cũng sẽ không sinh ra nhiều chuyện như vậy.
“Cô tới làm cái gì?”
Giọng điệu cực kì không thích.
Vẻ mặt Dung Yên bình tĩnh trả lời lại một câu, “Đương nhiên là tới tìm ông nói chuyện.”
“Tôi không có cái gì để nói với cô.” Tần Phú Lâm thật sự không thích người phụ nữ này, nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, thì lúc trước cho dù thế nào đi nữa ông ta cũng sẽ ngăn cản Tần Dã cưới người phụ nữ này.
Chẳng sợ lúc đó giết chết người phụ nữ này cũng được.
Nhưng mà……Bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi.
Nghĩ đến đây, lúc nhìn về phía Dung Yên, ánh mắt ông ta lại nhiều thêm vài phần âm độc.
Tất nhiên là Dung Yên sẽ không sợ ánh mắt này của ông ta, không khỏi cười nhạo một tiếng, đã trở thành tù nhân, thế mà còn đi hận cô.
Hơn nữa, cô có làm gì ông ta đâu nhỉ?
“Ông gấp cái gì? Chúng ta còn phải nói chuyện nhiều đấy! Ví dụ như nói về chuyện ông mơ ước mẹ chồng của tôi rồi lại tìm cách giết hại cha chồng tôi chẳng hạn.”
Lời này làm cho sắc mặt tần Phú Lâm biến đối, đôi mắt giận dữ trừng về phía người phụ nữ trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói bậy gì đó? Có tin là tôi xé nát miệng cô ra không?”
“Xùy, ông có bản lĩnh này sao? Hơn nữa tôi có nói bậy hay không thì trong lòng ông tự mình hiểu rõ. Một người đàn ông ghê tởm mơ ước chị dâu của chính mình, không chỉ ác độc, mà còn dối trá, ông chính là con rệp trong gầm cầu, từ trong ra ngoài không chỉ xấu mà còn bẩn. Loại người giống như ông không xứng đáng được sống ở trên đời này.”
“Mà pháp luật công chính, chưa bao giờ bỏ qua một kẻ có tội nào. Nhìn một cái xem, đã qua nhiều năm như vậy, chuyện xấu ông làm không phải đã được phơi bày ra rồi sao?”
Tần Phú Lâm cực kì tức giận, ông ta muốn tiến lên đánh người phụ nữ này.
Tiểu Vương đứng ở một bên chú ý tới động tác của ông ta, trực tiếp kéo ông ta ra, biểu cảm nghiêm khắc, “Tần Phú Lâm, ông muốn làm gì?”
Lúc Tần Phú Lâm bị kéo lại, cả người đã bình tĩnh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận