Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 91: Ngôi Sao May Mắn Của Anh

Sau khi Dung Yên đánh răng rửa mặt xong, cô nghe thấy bên ngoài có người hét lên: “Vợ Tần Dã…”
Dung Yên vừa nghe thấy là giọng nói của đại đội trưởng thì cô liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy nhiều người đến như vậy khiến cô có chút kinh ngạc, mọi người đến làm việc sớm như vậy sao?
“Vợ Tần Dã, không phải cháu nói hôm nay bắt đầu làm việc sao? Chú dẫn người đến cho cháu rồi đây, cháu nhìn thử đi, nếu được thì bắt đầu luôn, đúng rồi, đây là con trai cả Lương Tài của chú, nếu mấy người này có vấn đề gì, ngươi có thể trực tiếp nói cho Lương Tài.”
Tần Lương Tài bước đến nói: “Vợ Tần Dã, chuyện này cô tính làm như thế nào?”
Dung Yên nhìn Tần Lương Tài một cái, đưa bản thiết kế của Tần Dã cho anh tôi.
“Đây là bản thiết kế, anh xem thử có hiểu hay không?”
Tần Lương nhận lấy, anh ta nhìn qua liền biết là ai vẽ: “Tôi có thể hiểu được, thông số trên tờ giấy này vẽ rất rõ ràng.”
Nếu như căn nhà này được xây dựng, vậy thì cũng quá tốt rồi.
Còn có hai phòng tắm nữa? Đúng là có tiền để xây thật mà.
“Nếu anh có thể xem hiểu, vậy thì không có vấn đề gì, chúng ta phá nhà trước đi! Có lẽ gạch sẽ đến trong hôm nay.” Dung Yên chỉ là có chút lo lắng bọn họ không chuyên nghiệp, không xây được nhà tốt.
Nhưng mà, chuyện này cũng không sao cả, chắc là cũng không quá kém đâu.
“Được.” Tần Lương Tài chỉ huy mọi người bắt đầu làm việc.
Còn Tần Mai lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy trong nhà mình... Cô bé cảm thấy khá không đương nhiên, cho nên chạy về phòng mình.
Tần Dư đang bận nhìn vào bếp, muốn canh chừng…để ngăn cản người khác vào phòng bếp nhà mình.
Đương nhiên, trong lòng cậu bé vẫn đang vô cùng bức bối, lẽ ra tối qua cậu ấy nên đem đồ ăn trong bếp vào trong phòng mình hoặc phòng anh cả.
Nhưng mà, Tần Dư đã lên kế hoạch tối nay sẽ chuyển tất cả lương thực và đồ ăn vào phòng.
Dung Yên chỉ ăn đơn giản một chút.
Đợi đến buổi trưa, Thiết Trụ đến rồi, anh ấy còn mang theo một cái xe kéo gạch.
“Chị dâu, gạch đến rồi đây.”
Dung Yên nhìn thấy gạch đỏ đầy xe kéo gạch, tâm trạng rất tốt.
“Anh vất vả rồi, tôi gọi người bê đống gạch này xuống.”
Chuyện này không cần cô hét lên, sau khi Tần Lương Tài sửng sốt một lúc, anh ta liền hét lớn gọi người đến bê gạch xuống.
Thiết Trụ nhìn thấy nhiều người đang làm việc như vậy, anh ấy cũng vô cùng kinh ngạc,“Chị dâu, chị... chắc không tới mười ngày là có thể hoàn thành công việc rồi.”
“Xây xong sớm một chút cũng tốt mà, phải rồi, có vôi để pha không?”
Thiết Trụ lập tức nói: “Chị dâu, đừng lo lắng về chuyện này, vôi và sơn lót đều sẽ làm tốt cho chị, tôi mang một nửa đến trước, còn những thứ khác, lát nữa tôi sẽ về kéo đến đây.“
Anh ấy nhìn thoáng qua trong sân, phát hiện nơi này thật sự khá lớn, mặt trước và mặt sau cũng rất lớn.
“Căn nhà này của chị, chắc là hai xe gạch không đủ đâu.”
“Nếu không đủ thì kéo thêm gạch đến cho tôi, chuyện này, cậu có thể hỏi Tần Dã, anh ấy ở trong căn phòng kia.” Dung Yên chỉ tay về phòng Tần Dã.
Cô không phải là người của ngành kiến trúc, xây căn nhà này phải cần bao nhiêu gạch - làm sao cô có thể biết được chứ.
“Được.” Thiết Trụ vốn cũng muốn đến thăm Tần Dã.
Anh ấy sải bước về phía căn phòng kia, đẩy cửa ra, vừa nhìn đã thấy người đang nằm trên giường, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
“Vết thương của anh nặng đến mức nào vậy?”
Người nhiều năm không nghỉ ngơi, lúc này vậy mà lại chịu nằm yên.
“Còn tốt, chỉ là gãy chân và gãy mấy cái xương sườn thôi.” Tần Dã nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng anh biết rất rõ, nếu ngày đó Dung Yên không đi tìm anh... đêm đó anh chắc cũng ngỏm củ tỏi rồi.
Nghe Tần Dã nói như vậy, Thiết Trụ thật sự không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới bật ra một câu,“...Có lẽ anh sắp bắt đầu vận may của mình rồi.”
Không phải nói sống sót sau thảm họa sẽ có phúc sau này sao?
Chắc là như vậy rồi, nếu không thì, sao Tần Dã lại bắt đầu xây mới ngôi nhà này rồi?
Khóe miệng Tần Diệp khẽ nhếch lên, bởi vì anh nghĩ đến vợ mình... Từ lúc Dung Yên cứu anh, cô nhất định là ngôi sao may mắn của anh!
“Tôi ước chừng phải cần ba xe gạch, lát nữa cậu gọi người đem đến đây đi, còn có gạch ngói nữa.”
Lời nói của Tần Dã khiến Thiết Trụ tỉnh táo trở lại, anh ấy sảng khoái đồng ý: “Được, mấy chuyện này anh yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt mấy chuyện này cho anh.”
Sau đó anh nhìn ấy người nằm trên giường, “Anh như thế này, đến bệnh viện khám chưa vậy?”
Gãy chân là chuyện rất quan trọng, nếu không chữa trị đúng cách, vậy thì lỡ như bị thọt thì không tốt đâu.
“Nếu anh không có tiền, tôi có thể đưa cho anh một ít trước.”
Tần Dã đương nhiên từ chối, “Không cần đâu, tôi đã khám cái chân và mấy vết thương rồi, đang hồi phục khá tốt.”
“Số tiền kia, anh vẫn là cầm lấy đi!" Thiết Trụ lấy một xấp tiền từ trong túi ra, “Một trăm đồng này tôi cho anh mượn, còn lại là tiền bán hàng của vợ anh, tổng cộng là năm cân mì sợi, bởi vì loại mì sợi này khá ngon, hai xu rưỡi một cân, tổng cộng lại là 1 đồng hai xu rưỡi.”
Tần Dã: ...?
Mì sợi gì vậy?
Nhưng anh không mở miệng hỏi câu này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận