Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 427: Không Chữa

Mặc dù Hứa Quế Lan rất thấp thỏm, nhưng vẫn là không chút do dự đi theo.
"Ngồi đi!" Dung Yên cũng ngồi xuống.
Hứa Quế Lan làm theo, cô ấy hết sức cẩn thận ngồi xuống, cả người... Cả người trên dưới đều lộ ra vẻ khẩn trương.
Dung Yên nhìn về phía cô ấy: "Cô thả lỏng một chút, trước tiên tôi sẽ xem mạch cho cô đã”
Hứa Quế Lan vừa nghe được là phải bắt mạch, dĩ nhiên biết phải làm sao, trực tiếp đưa tay trái ra, sau đó đặt ở trên bàn.
Vẻ mặt cô ấy khẩn trương... Không phải cô ấy muốn như vậy, chẳng qua là cô ấy không có biện pháp khống chế cảm xúc của mình.
Bởi vì cô ấy sợ sẽ nghe được tin tức xấu.
Dung Yên đặt hai ngón tay lên mạch đập chỗ cổ tay của cô... Một phút sau, "Đổi một cái tay khác."
Hứa Quế Lan vội vàng đổi tay.
Dung Yên lại bắt mạch lần nữa.
Hứa Quế Lan nhìn dáng vẻ cau mày của cô, trái tim lạnh thành băng.
Chẳng lẽ cô thật sự không thể sinh?
Quả thực không nhịn được, vì vậy liền hỏi thành tiếng: "... Tôi như thế nào? Không thể sinh sao?"
Dung Yên hỏi: "Trước kia cô đã từng đi khám ở bệnh viện đúng không? Còn uống qua rất nhiều thuốc?"
Hứa Quế Lan gật đầu.
"Tôi đã kết hôn được nửa năm rồi mà trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, mẹ chồng tôi liền tìm cho tôi một ít phương thuốc cổ truyền, nhưng mà sau khi tôi uống xong cũng không có hiệu quả gì, sau đó mẹ chồng tôi lại tìm cho tôi một ít... Tôi cũng uống, nhưng vẫn không có thai, vì vậy tôi đã lén đi bệnh viện kiểm tra một chút……Bác sĩ nói thân thể khỏe mạnh của tôi đã bị những phương thuốc bậy bạ kia tàn phá, muốn sinh con thì sẽ vô cùng khó khăn..."
Bác sĩ vừa nói ra lời này thì cô ấy đã cảm giác như bầu trời của chính mình muốn sụp đổ.
Dung Yên nghe được những lời này thì biểu tình của cô cũng có chút vi diệu.
Dưới tình huống nào... mà xem bệnh còn phải lén đi?
"Mẹ chồng cô không muốn để cho cô đi bệnh viện à?"
"......Mẹ chồng tôi có chút keo kiệt, mẹ chồng tôi không thích tôi đi bệnh viện tiêu tiền, mẹ chồng nói phương thức cổ truyền đã truyền từ thế hệ trước xuống, …... Mẹ chồng tôi nói là nó có ích hơn phương thuốc bệnh viện cho nhiều……Mẹ chồng tôi nói bác sĩ kia khai gian bệnh chỉ để kiếm tiền.
Dung Yên: ... ?
Cái miệng mở miệng hay ngậm miệng đều là mẹ chồng tôi mẹ chồng tôi... Người này thật sự không có vấn đề sao? Có cần đi khám não không?
"Vậy cô cứ nghe lời mẹ chồng như thế à?"
Hứa Quế Lan không nghe ra ý khác trong câu nói của Dung Yên.
"Mẹ chồng tôi là trưởng bổi trong nhà, ăn muối còn nhiều hơn so với cơm tôi ăn, bà ấy có kinh nghiệm sống phong phú, khẳng định có hiểu biết hơn tôi nên tôi nghe bà ấy cũng là không sai."
Khóe miệng Dung Yên giật một cái, cô gọi với ra ngoài sân: "Thím Kim, thím đi vào một chút."
Thím Kim vừa nghe là gọi bà ấy, vì vậy liền vội vàng đi vào, "Yên Yên, thế nào rồi?"
Dung Yên nhìn về phía bà ấy, "Thím Kim, thím dẫn cháu gái về đi! Cháu không chữa"
Sắc mặt Hứa Quế Lan trắng nhợt, sao lại không chữa? Là do cô thật sự không thể trị?
Mà đầu óc thím Kim trống rỗng, bà ấy ngẩn ra, liền nghiệm ra sự khác biệt bên trong lời nói của Dung Yên.
Dung Yên nói là không chữa, cũng không phải là nói không trị được.
Vì vậy liền vội vàng hỏi: "Yên Yên, thân thể con bé có thể chữa trị không?"
"Vấn đề rất lớn, năm xưa bị thuốc làm hỏng thân thể, còn có thể điều trị, nhưng mà cháu không muốn chữa." Lúc Dung Yên nói ra lời này, cũng không sợ đắc tội người khác.
Thím Kim nghe được lời này, bà ấy lại cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, cái gì gọi là bị thuốc phá hủy thân thể?
"Tại sao lại không muốn chữa? Là vấn đề tiền sao? Con bé sẽ trả mà”
Vốn trong lòng Hứa Quế Lan đã như tro tàn, nhưng mà lúc nghe được là có thể trị thì cô ấy lại dấy lên hy vọng lần nữa.
Mặt cô ấy đầy lệ nóng nhìn về phía Dung Yên.
"Dung Yên, tôi sẽ đưa tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng cho, van cầu cô chữa lành bệnh cho tôi, tôi chỉ muốn sinh một đứa bé..."
Vừa nói, cô ta bịch một tiếng liền quỳ gối ở trước mặt Dung Yên: "Tôi cầu xin cô..."
Dung Yên nhìn Hứa Quế Lan đang quỳ xuống, sắc mặt có chút khó coi.
Vẻ mặt của thím Kim cũng hơi thay đổi.
Mà mẹ Dung đang ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên này thì lập tức chạy vào.
Bà ấy hỏi cũng không hỏi, đã trực tiếp kéo người đứng lên, "Cô đang quỳ ai đó? Con gái tôi nói không chữa, vậy thì không chữa."
Bà ấy hối hận rồi, sớm biết vậy thì cũng không nên để cho con gái đồng ý chuyện này.
Lúc này thím Kim cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Dung Yên nhìn về phía thím Kim, "Thím Kim, trước hết thím để cho cô ấy đừng khóc nữa, ngoài ra để cho cô ấy chờ ở bên ngoài, cháu có lời muốn nói cùng với thím."
Thím Kim hoàn hồn, liên tục không ngừng nói: "... Ôi, được."
Quay đầu, "Quế Lan, cháu đừng khóc, nhanh đi ra bên ngoài đợi một lát, thím nói chuyện với Yên Yên trước."

Bạn cần đăng nhập để bình luận