Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 209: Kỳ Lạ

Sau khi bọn họ rời đi, mẹ Dung thấp giọng hỏi: “Ông này, sao tôi lại cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn? Theo lý mà nói, chuyện này đã rất nhiều năm rồi, sao bây giờ mới nghĩ đến chuyện đòi đồ lại chứ? Chuyện này thật sự rất khó hiểu!”
Hơn nữa, bà ấy đề ra điều kiện, nếu như không có gì chột dạ, vậy thì căn bản bên kia sẽ không đồng ý.
Kết quả, vậy mà ông ta lại thật sự đồng ý rồi.
Chuyện này đúng là chỗ nào cũng kỳ lạ cả.
Dung Văn Minh gật đầu, “Đúng vậy, chuyện này thực sự có vấn đề, tôi sẽ tìm cách điều tra sau.”
“Đúng vậy, vẫn nên tìm người điều tra thì tốt hơn.”
Mẹ Dung càng cảm thấy phải thúc giục con gái và con rể năm nay chăm chỉ học tập, đỗ đại học rồi rời khỏi cái thôn này, mấy người này thật sự quá phiền phức rồi.
“Vậy tìm ai điều tra đây? Gia đình chúng ta cũng không có mối quan hệ như vậy đâu?”
“Đừng lo lắng về chuyện này, đợi tôi khỏe hơn chút thì tôi sẽ lên thị trấn gửi một bức điện tín... Tìm mấy người chiến hữu cũ của tôi”
Còn việc có thể điều tra ra không, vậy thì thật sự không thể biết được.
Nhưng mà, cứ thử đi! Lỡ như có thể điều tra được chuyện gì đó thì sao?
Khi Dung Yên về nhà, cô liền nhìn thấy cha mẹ đang đứng ngây ngẩn trong sân nhà.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, “Hai người sao vậy?”
Mẹ Dung nghe con gái hỏi, bà ấy liền kể đầu đuôi chuyện lúc nãy.
Dung Yên nghe xong thì có chút kinh ngạc...đây đều là những chuyện mà cô không biết.
Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Chuyện này có gì đó rất đáng ngờ, hơn nữa, tại sao thời gian lâu như vậy rồi nhà họ Tần không đến đây đòi, ngược lại bây giờ mới đến đòi chứ? Đừng nói là vì cha mẹ đến đây rồi...”
Mẹ Dung cũng có suy nghĩ tương tự như con gái.
“Vậy rốt cuộc là tại sao chứ?”
Dung Yên nhướng mày cười lạnh một tiếng: “Rất có thể là có người đến tìm, cho nên ông ta mới nhớ ra, mục đích của ông ta là lấy lại hộp gỗ, cho nên rất có thể hộp gỗ chính là thứ quan trọng nhất, rất có thể chính là vật chứng để nhận lại người thân.”
Dung Văn Minh gật đầu, ông ấy cảm thấy rất vui mừng, “Yên Yên nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, đầu óc cũng thông minh hơn rất nhiều.”
Khi Dung Yên nghe thấy lời này, mấy vạch đen xuất hiện trên trán cô, cái gì gọi là cô trưởng thành rồi...thông minh rồi?
“Cha, con vốn thông minh sẵn rồi mà.”
Cho dù cô chưa từng kiểm tra, nhưng chỉ số IQ của cô vẫn rất cao đó.
Trong mắt Dung Văn Minh đều là cưng chiều, “Được được được, con thông minh, từ nhỏ con đã thông minh, bây giờ càng thông minh hơn...”
Dung Yên:……
Mẹ Dung nhìn hai cha con không biết xấu hổ này.. Một người thật sự dám nói khoác, một người thật sự dám nịnh nọt.
“Không biết xấu hổ, cũng không sợ người ta nghe thấy rồi chê cười.”
Dung Yên nhướng mày: “Mẹ, đây là lỗi của mẹ đó, con đang nói sự thật, có gì mà khiến người ta chê cười chứ? Chằng lẽ trong mắt của mẹ, con rất ngu ngốc à?”
Mẹ Dung nghe thấy lời này, xém chút nữa thì trợn mắt trắng, nếu như con thông minh thì cũng sẽ không bị Dung Mạn Mạn tính kế phải về nông thôn rồi.
“...Mẹ không nói chuyện với con nữa, mẹ đi nấu ăn đây, tối nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho mọi người ăn.”
Vừa nghĩ đến bữa tối thịnh soạn, Dung Yên không thể dừng lại một giây phút nào.
Thời buổi này, nói cái gì cũng là giả, lấp đầy bụng mới là thật, nếu cách mấy bữa là có thể ăn mấy món mặn, vậy thì cuộc sống này mới là đẹp nhất.
Dung Yên nhìn cha, thấy vẻ mặt ông ấy có chút không ổn, cho nên cô liền nói: “Cha, con dìu cha vào nhà nghỉ ngơi.”
“Cha không sao...”Dung Văn Minh muốn nói rằng mình vẫn còn rất khỏe.
Nhưng ông ấy lại bị Dung Yên cắt ngang: “Trông cha không được khỏe, thân thể còn yếu, không thích hợp đứng lâu, đi thôi! Con đỡ cha vào nhà, ngày mai con phải thay thuốc cho cha rồi, còn nữa, dược thiện mà mẹ con nấu cho cha nhất định phải ăn hết đó, như vậy thì cha mới có thể hồi phục nhanh hơn, không đến ba tháng liền có thể chạy nhảy rồi.”
Dung Văn Minh:...?
Có thể chạy nhảy? Vậy thì không cần thiết đâu, ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Chỉ cần ông ấy có sức khỏe tốt, có thể đi lại mà không thở hổn hển, có thể làm những việc ông ấy có thể làm, vậy thì ông ấy đã hài lòng rồi.
Nếu không thì, đè gánh nặng gia đình lên vai vợ và con gái, ông ấy có sống thì cũng chỉ là của nợ.
Dung Yên dìu cha cô đến phòng của ông ấy.
Tiện thể bắt mạch cho ông ấy, kết quả khá tốt.
“Cha, thật ra thì cái hộp gỗ kia của Tần Dã đang ở chỗ con đó.”
Dung Văn Minh:……

Bạn cần đăng nhập để bình luận