Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 450: Ba Để Ý

Lúc bà nghe thấy mấy lời đồn đại lung tung này thì tức đến mức suýt thì không kìm được mình xông lên tát cho bọn họ mấy cái.
Sắc mặt Dung Văn Minh đen lại, ông cười lạnh: ”Nếu nói như vậy thì có phải chúng ta còn cần dập đầu cảm tạ mấy kẻ đó hay không?”
“Thì đấy, bọn họ dám truyền miệng nhau như vậy.” Mẹ Dung không biết được ai mới là kẻ khởi xướng chuyện này, cho nên bà không có cách nào tìm bọn họ tính sổ.
Nhưng mà trong lòng bà có linh cảm, chuyện này nhất định là do con nhóc Dung Mạn Mạn kia làm ra.
Cũng chỉ có cô ta mới làm được loại chuyện này mà thôi.
Con nhóc đó từ trước đến nay đã biết đi thao túng tâm lý của người khác rồi.
Nghĩ đến đây, bà có chút giận chó đánh mèo lườm sang Dung Văn Minh: ”Đứa cháu gái kia của ông có bản lĩnh thật đấy, giống như một con đỉa bám mãi không buông vậy…..Thế nào? Cô ta còn tính bám lấy Yên Yên của tôi rồi hút máu nó đến chết đúng không?”
Dung Văn Minh bị lườm, cảm thấy oan vô cùng: ”Cô ta là cô ta, bà lườm tôi làm gì? Hơn nữa không phải đã nói là đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ rồi sao? Nếu vậy thì tôi chả có nửa xu quan hệ gì dính dáng đến bọ họ cả, bà không thể lườm tôi được.”
“A, ông nói không có quan hệ là sẽ không có quan hệ sao? Vậy mẹ ông đến tìm ông, ông dám chặn bà ta ở ngoài cổng không cho vào không?” Mẹ Dung cảm thấy bà tức đến mức không thở nổi, bèn lấy tay đè ngực lại, càng nhìn càng thấy Dung Văn Minh chướng mắt.
Dù sao thì chỉ cần liên quan đến chuyện của con gái bảo bối thì lý trí của bà sẽ bay sạch.
Dung Văn Minh:.....
Ông còn có thể làm sao bây giờ? Mặc dù đúng là đã đoạn tuyệt quan hệ…..Nói là đoạn tuyệt cả với nhà của lão nhị, nhưng bảo ông mặc kệ mẹ ruột mình…..Ông thật sự có chút không làm được.
Rốt cuộc mẹ già tuổi đã lớn, chẳng sống được thêm mấy năm nữa.
“.....Bà đừng giận nữa, hay để tôi đi qua đó tìm Dung Mạn Mạn……Kêu cô ta đừng làm trò nữa.”
Mẹ Dung cười lạnh một tiếng: ”Tìm cô ta? Sao, ông có dám đi tố cáo cô ta không?”
Dung Văn Minh:....
Cái này thì không được, nếu đi tố cáo một tiểu cô nương thì còn ra bộ dáng gì nữa? Chưa kể đến cô ta còn là cháu gái ông.
Dung Yên nhìn bộ dáng không biết biện giải thể nào của ba mình, đành lên tiếng: ”Được rồi, mẹ đừng tức giận, mẹ quản đám người đó nói gì làm gì? Nếu như mẹ thực sự tức không nhịn nổi, được thôi, con đưa mẹ đi đánh cô ta một trận, ba con không động tay được, chẳng lẽ chúng ta cũng không được hay sao? Đến lúc đó, mẹ cứ ở bên cạnh nhìn…..Con đi đánh cô ta, để cô ta về sau đừng lắm mồm nữa, nếu không gặp một lần đánh một lần, mẹ thấy như vậy có được không?”
Mẹ Dung nghe thấy mấy lời này của con gái liền trợn mắt trắng.
“......Không đi.” Bà cũng không có chứng cứ, đi cái gì mà đi?
Nếu thật sự trong tay bà có chứng cứ thì bà đã đi xẻ thịt Dung Mạn Mạn lâu rồi.
Còn về nhà giận dỗi làm quái gì?
Dung Yên cười tủm tỉm: ”Không đi thật sao? Thực ra con rất muốn vả miệng cô ta đó.”
Dung Văn Minh lập tức nói: ”Con gái ba muốn đi vả ai thì cứ vả, nhất định người sai không phải là con.”
Dung Yên:....
Tình cha thương bao la rộng lớn cảm động chết cô mất.
Quả nhiên là ba ruột mà.
Mẹ Dung nhìn hai cha con xong không thèm muốn nói chuyện nữa, trực tiếp cầm đồ đi vào bếp.
Tốt nhất là bà nên đi nấu cơm thôi.
Bà vừa đi, Dung Yên lập tức thu hồi nụ cười nham nhở trên mặt:”Ba, vừa nãy con không có nói giỡn đâu, bởi vì con muốn đi đánh Dung Mạn Mạn thật….Ba có để ý không?”
Dung Văn Minh:”.....Ba để ý.”
Dung Yên nhướn mày, nhưng không đợi cô mở miệng nói thêm cái gì, liền nghe thấy ba cô nói tiếp: ”Nhỡ tay con đánh bị đau thì phải làm sao? Dù sao da mặt cô ta dày như vậy, nếu con muốn mạnh tay thì nhớ dùng đồ để đánh ấy.”
Đôi tay kia của con gái cưng nhà ông……Là thứ trân quý nhất, là đôi tay có thể trị bệnh cứu người, nếu đánh bị sưng lên thì ông biết tìm ai ăn vạ?
Sau đó cô phụt cười thành tiếng:”.....Ba, xin lỗi, con nhịn không nổi, ha ha ha……”
“Nhưng mà ba nói thật mà.” Vẻ mặt của Dung Văn Minh còn cực kỳ nghiêm trang.
Dung Yên cảm giác cô sắp không nhịn được rồi, sẽ bị cười chết mất.
Lúc ăn cơm tối, thím Kim qua bên này tìm bọn họ.
“Chị Kim, chị qua đây ăn chung luôn đi.” Mẹ Dung đối xử với bà ấy vẫn y như cũ.
“Chị qua tìm Yên Yên.” Thím Kim cảm thấy bà chọn giờ không đúng lúc lắm, thế mà lại trùng vào giờ cơm nhà người ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận