Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 476: Tìm Được Việc Làm

“Ông nội.” Tần Mai gọi một tiếng trước, sau đó đưa dao cho chị dâu.
Ông Tần rất thích đứa cháu gái này: “Ừm!”
Dung Văn Minh cười nói: “Ông à, ông tới đúng lúc, buổi trưa ở lại nhà ăn sủi cảo.”
“Tôi đúng là có lộc ăn, lúc còn trẻ tôi rất thích cái này.” Ông Tần cũng không từ chối.
“Dưa chua nhân thịt heo, đảm bảo ông sẽ thích, vậy ông ngồi đó đi. Đến buổi trưa chúng ta lại có thể uống với nhau một chén.”
Sau khi ông Tần nghe thấy thông gia nói như vậy, ông ấy rất hào hứng, “Được.”
Dung Văn Minh trở về nhà bếp, mà Tần Mai cũng không ở lại lâu, đang chuẩn bị vào nhà bếp.
Dung Yên gọi cô bé lại: “Gấp cái gì, ăn dưa hấu rồi đi.”
“Em lấy hai miếng là được.” Một miếng đương nhiên là cho chú.
“Được rồi, chị cắt cho em.” Dung Yên đưa hai miếng cho ông lão trước, sau đó lại cắt hai miếng cho Tần Mai.
Tần Mai lấy hai miếng dưa hấu rồi trở về nhà bếp ngay.
“Mẹ, mẹ có muốn ăn không?” Dung Yên hỏi.
Mẹ Dung:……
Con hỏi như vậy, mẹ có nên ăn hay không?
Dung Yên trực tiếp đưa dưa hấu qua.
Mẹ Dung nhận lấy.
Tức giận trợn mắt liếc nhìn cô một cái.
Nếu đều phải đưa, vậy thì còn hỏi cái gì chứ.
Ăn xong dưa hấu rồi thì ông Tần mới nhớ tới cháu trai: “Đúng rồi, Tần Dã đâu? Sao vẫn chưa thấy nó?”
“Chắc là có việc ở bên ngoài.” Dung Yên cũng không biết anh đi đâu.
Mấy người ngồi ở trong sân trò chuyện, cũng may hôm nay trời không nắng lắm, có hơi u ám.
Nếu không ngồi ở đây thật sự là nóng chết người.
Tần Dã trở về vào giờ cơm, khi anh nhìn thấy ông lão ở đây thì anh hơi kinh ngạc: “Ông nội!”
Bước tới gọi một tiếng.
“Cháu đi đâu vậy?” Ông Tần thuận miệng hỏi.
“Cháu, cháu tìm được việc làm rồi” Tần Dã vừa nói ra câu này, lại khiến mọi người ở đây đều chấn động.
Ngay cả Dung Yên cũng không ngoại lệ.
“Anh đi tìm việc làm sao? Tìm việc làm gì?” Dung Yên còn tưởng rằng anh đi kiếm manh mối, dù sao lúc đi ra cửa chính là vì chuyện này.
Kết quả không nói lời nào mà lại có thể tìm được việc làm.
Không thể không nói, cô đã bị anh làm kinh ngạc.
Tần Dã nhìn bọn họ một cái, nói: “Công việc ở viện nghiên cứu.”
Mọi người:...?
Anh nói gì?
Công việc ở viện nghiên cứu?
Đừng đùa bọn họ nữa.
Công việc này là Tần Dã muốn làm thì có thể làm sao?
“Đây là có chuyện gì vậy?” Dung Yên không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng.
Tần Dã nhìn vợ: “Là thế này, hai ngày trước anh đã giúp một người, anh ấy nhắc đến chuyện này, nhưng lúc đó bị anh từ chối, nhưng anh ấy cũng bảo anh suy nghĩ lại, nếu như thay đổi ý định thì đến tìm anh ấy.”
Bởi vì ý tưởng lớn nhất của anh lúc đó là kiếm tiền để nuôi sống gia đình.
Xã hội đã khác rồi, trong tương lai có lẽ kinh tế sẽ phát triển hơn, anh muốn kiếm thật nhiều tiền, mai sau có thể để vợ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng sau những gì xảy ra trong hai ngày vừa qua...Anh chợt nhận ra một điều, đôi khi có tiền cũng không giải quyết được.
Chỉ khi có địa vị trong xã hội này, vậy thì người khác mới kiêng kị mình.
Không còn là người mà người khác muốn bắt nạt thì bắt nạt, anh phải mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, quyết định của anh đã thay đổi trong giây phút đó.
Dung Yên càng tò mò hơn: “Anh vào viện nghiên cứu nào? Làm gì vậy?”
“Chuyện này tạm thời chưa thể nói, sau này anh sẽ nói cho em và mọi người biết nhé. Vợ à, anh chỉ có thời gian ba ngày ở nhà, sau này phải đến viện nghiên cứu rồi.”
Tần Dã vô cùng xin lỗi.
Dung Yên nhướng mày, sao anh có thể được nhận vào một đơn vị lớn như vậy chứ?
Ông Tần cũng không đoán ra được.
Dù vô cùng tò mò, nhưng cháu trai cả nói rằng đơn vị phải được giữ bí mật nên ông ấy cũng không hỏi nhiều.
“Chuyện này tốt lắm! Nếu đây là sự lựa chọn của cháu, vậy thì từ bây giờ hãy chăm chỉ làm việc nhé, đúng rồi, còn việc học của cháu thì sao? Sao cháu học đại học được?”
Dung Yên nhìn Tần Dã, cô cũng muốn nghe.
Tần Dã nhìn Dung Yên, ý xin lỗi trong mắt càng đậm hơn: “Vợ, sau này anh có thể...”
“Anh không học đại học nữa à?” Nếu như làm cái khác còn được, nhưng còn viện nghiên cứu… Cho dù là viện nghiên cứu nào đi nữa, vậy thì sau này cũng cần phải có kiến thức mà đúng không?
“Không phải, ý của anh là anh không thể học cùng trường với em được nữa, anh được chuyển đến Đại học Quốc phòng rồi.”
Dung Yên:……
Người anh em này, anh nói chuyện có thể đừng nói ngắt quãng như vậy có được không?
Nói luôn một lần không tốt à?
Cứ phải phân làm hai đoạn.
“Trường đại học này rất tốt, thật sự tốt quá rồi!” Ông Tần vô cùng vui mừng.
Dung Yên nhìn thấy vẻ hưng phấn trên khuôn mặt ông ấy, vội vàng nói: “Ông nội, ông vui mừng thì vui mừng, nhưng đừng kích động.”
Mặc dù mẹ Dung chưa bao giờ học đại học, nhưng bà ấy biết rằng cả hai trường đại học đều tốt.
Xem ra, công việc này của con rể vô cùng tốt!
Tần Dã nhìn bọn họ, tiếp tục nói: “Công việc của anh... cho dù anh có học đại học cũng sẽ được trả lương, còn có trợ cấp nữa, nhưng số tiền cụ thể bao nhiêu thì phải nhận rồi mới biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận