Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 166: Canh Gà Thơm Ngào Ngạt

Dung Yên không ngờ cậu bé lại nói đến nguyên nhân này, cho nên cô lập tức nói rằng: “Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì, em yên tâm đi, chị sẽ tìm thời gian dẫn em đi dạo chơi ở thành phố này.”
Thật ra Tần Dư muốn nói rằng mỗi lần chị dâu ra ngoài đều dẫn cậu ấy theo, nhưng cậu ấy biết yêu cầu này không thể thực hiện được.
“……Ừm.”
Lúc này, mẹ Dung bước ra ngoài, rõ ràng là bà ấy đã cất kỹ tờ giấy chứng nhận kia rồi.
“Hai đứa ngồi trước đi, mẹ đi bưng đồ ăn, trưa nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn nhé.”
Đương nhiên Tần Dư không thể ngồi không đợi ăn cơm được, cậu bé vội vàng nói: “Thím, cháu đi cùng thím.”
Không đợi thím từ chối, cậu bé đã chạy ra ngoài rồi.
Còn Dung Yên thì vẫn ngồi vững vàng ở đó, không hề có ý định cử động.
Mẹ Dung cũng không gọi cô giúp bưng đồ ăn, bây giờ bà ấy cảm thấy cả người đều sảng khoái.
Bởi vì quá vui mừng, cho nên khuôn mặt vốn u ám mấy ngày qua của bà ấy… đã trở nên rạng rỡ hơn một chút.
Tần Dư bưng một tô cơm lớn đi vào, còn mẹ Dung đi tới đi lui mấy lần, mới bưng hết đồ ăn lên bàn.
Bà ấy múc hai chén cơm, đưa cho con gái và Tần Dư mỗi người một chén cơm lớn.
“Nào, đây là thịt gà, hai đứa ăn nhiều vào, đặc biệt là món canh gà này khá bổ dưỡng, hai đứa cũng uống nhiều chút nhé.”
Tần Dư có chút xấu hổ, “Thím, cái này con không uống, thím uống đi ạ.”
Cậu bé chuẩn bị chuyển thịt gà và canh gà ở trước mặt sang chỗ thím.
Tuy nhiên, mẹ Dung đã kịp thời ngăn cậu bé lại: “Mau ăn đi, còn nhiều lắm, thím không thích mấy món này, ăn quá nhiều đồ bổ không tốt cho sức khỏe của thím đâu.”
Những lời này khiến Tần Dư có chút ngơ ngác... Lời này là sự thật sao?
Dung Yên xém chút trợn mắt trắng, “Mẹ, mẹ đừng giả dối như vậy nữa, mẹ mau ăn đi, nhiều như vậy, ba người chúng ta cũng ăn không hết đâu, hơn nữa, ngày mai con sẽ đi mua thêm mấy con gà cho mẹ, khoảng thời gian này nhà mình có thể mỗi ngày ăn một con. Cứ ăn thoải mái đi.”
Mẹ Dung: ...
Cái con bé phá của này, mỗi ngày một con, mơ đẹp quá nhỉ?
Có thể tùy tiện mua được gà như vậy sao?
Gần đến tết rồi, nhà nào có gà mà không giữ lại cho nhà mình ăn chứ?
Cho dù có bán, thì cũng có định mức đó.
Tần Dư:……
Mỗi ngày một con, chuyện này hình như chỉ có chị dâu cả mới làm được thôi.
Cậu bé cúi đầu uống canh, giả vờ như không biết gì.
Dù sao thi cậu ấy không có tư cách để nói chuyện này!
Thôi vậy, cậu ấy gần mười ba tuổi rồi, sau này nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Khi cậu ấy có tiền...Cho dù chị dâu cả muốn ăn hai con gà một ngày, vậy thì cũng không có vấn đề gì.
Dung Yên đưa chén canh của mình cho mẹ cô, người ngoài miệng nói rằng không thích ăn.
Sau đó cô lại múc cho mình một chén lớn.
“...Mẹ, tay nghề nấu ăn của mẹ thực sự rất tốt, có thể làm đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh luôn rồi đó.”
Tần Dư cũng dùng hết sức lực để gật đầu khen ngợi: “Thím nấu ăn rất ngon.”
Mẹ Dung mỉm cười hài lòng khi nghe những lời này.
“Tài nấu nướng của mẹ đương nhiên không cần phải nói rồi, tiếc là vị trí ở tiệm cơm quốc doanh đều đã kín chỗ rồi, nếu không thì... mẹ nhất định sẽ là người phụ trách nấu nướng số một đó.”
Dung Yên: ...
Được rồi, chuyện không khiêm tốn cũng được di truyền.
Lúc nãy mẹ Dung nói bà ấy không thích ăn món này, nhưng bà ấy vẫn uống hết chén canh con gái đưa cho.
Cuối cùng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu bé Tần Dư nhìn mình, bà ấy cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bà ấy vội vàng bù lại lời lúc nãy của mình: “Không ăn thì lãng phí, Tiểu Dư, ăn nhiều một chút đi…”
Cả ba người bọn họ vui vẻ ăn xong bữa cơm.
Người nào cũng ăn rất no nê.
Dung Yên nói: “Mẹ, mẹ dọn dẹp trước đi, lát nữa có thể sẽ có khách xấu xa tới cửa đó.”
Cô vừa nói lời này thì mẹ Dung và Tần Dư đều nhìn về phía cô.
“Khách xấu xa nào vậy?” Mẹ Dung vừa hỏi xong đã phản ứng lại: “Ý con là nhà họ La?”
Tần Dư vừa nghe lời này liền muốn chạy ra ngoài để lấy que cời lửa đã chuẩn bị trước.
“Đúng vậy, lúc trước ở đồn cảnh sát, bởi vì có sự cảnh cáo của cảnh sát cho nên bọn họ không xuất hiện trước mặt con, nhưng mà bọn họ nhất định sẽ đến nhà chúng ta.” Dung Yên ước chừng thời gian.
Cô cảm thấy bọn họ sẽ không đến quá muộn.
Khí thế của mẹ Dung đột nhiên lộ ra, đôi mắt của bà ấy trừng rất lớn.
“Bọn họ còn dám đến nhà sao? Sao bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy chứ?”
Dung Yên không trả lời, nhưng nếu bọn họ có chút liêm sỉ thì sẽ không nuôi dạy ra một đứa con trai như vậy.
Hơn nữa, bà ấy nghe nói La Kim Hổ là con trai duy nhất của nhà họ La, nếu thật sự bị nhốt lại thì sao vợ chồng họ La kia có thể bỏ qua được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận