Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 198: Chẳng Ra Gì

Dung Yên đẩy Tần Dư một chút, “Em đi giúp xem đồ đi.”
Tần Dư dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi kịp anh cả.
Dung Yên nhìn sang ba mẹ, “Nhìn người này, mọi người cảm thấy thế nào?”
Ba Dung:……
Chẳng ra gì.
Đương nhiên, lời này ông ấy không thể nói ra, với ông ấy mà nói thì bất kể ai trộm cải trắng nhà ông ấy đều là kẻ địch.
Còn mẹ Dung thì hài lòng gật đầu.
“Con rể rất được, cao to, thoạt nhìn là người chân thật.”
Lúc trước, bà ấy có chút lo lắng, dù sao có rất nhiều người nói đàn ông ở quê thích đánh vợ.
Bây giờ sau khi tự mình nhìn thấy, bà ấy cảm thấy con rể này chắc hẳn không phải là loại người như vậy.
Dung Yên:……
Cô không biết tiêu chuẩn đánh giá của mẹ cô là gì.
Ngay lúc này, Tần Dã đã nhanh chóng quay lại.
“Vợ, chúng ta có thể đi rồi.” Một chuyến này là anh đã có thể mang nốt số đồ còn lại đi.
“Được rồi.” Dung Yên để mặc cho anh xách hết bao hàng, bao gồm cả túi hành lý của cô.
Ngược lại là mẹ Dung, bà ấy không nhìn được mà đi tới: “Để mẹ cầm một túi cho”
“Mẹ, không cần, con làm là được, mẹ và ba đi thôi, chúng ta về nhà trước……”
Đoàn người đi đến bên xe bò.
Tần Dã có chút không được tự nhiên, "Cha, mẹ, cũng chỉ có xe bò thôi, mọi người chịu khó ngồi đỡ đi ạ……"
Mẹ Dung lập tức nói, "Cái này thì có gì đâu, xe bò không tệ, ôi, đây chắc là em gái con Tần Mai hả! Cô bé này lớn lên cũng thật đẹp."
Bà ấy nhìn khuôn mặt Tần Mai và Tần Dư có vài phần giống nhau.
Nói là song sinh, nhưng cũng không giống nhau như đúc.
Tần Mai ngượng ngùng chào một tiếng, "Chào thím, chào chú ạ."
Cô bé thật sự không biết cha mẹ chị dâu sẽ cùng nhau đến, mới nãy anh hai nói với cô bé thì cô bé liền thấy hồi hộp.
"Được, thím rất thích con gái đáng yêu như này, đến đây, thím cho con kẹo." Mẹ Dung lấy kẹo từ trong túi áo đưa qua.
Thật sự rất may mắn khi lúc nãy ở trong xe lửa bà đã chuẩn bị trước.
Tần Mai không dám nhận, cô bé nhìn về phía chị dâu theo bản năng.
Dung Yên: "Mau lấy đi, đúng rồi, sao lại gầy như vậy? Trong khoảng thời gian này không ăn cơm sao?"
Tần Mai khẩn trương, "Ăn, ăn……"
"Vợ ơi, tí nữa về nhà lại nói tiếp, mọi người ngồi lên xe trước đi."
Xe bò rất lớn, ngồi mười mấy người cũng không có vấn đề gì.
Dung Yên cũng không hỏi nhiều, cô để cho ba mẹ lên xe trước, sau đó lại để cho Tần Mai ngồi ở vị trí chính giữa.
Sau đó Tần Dư cũng đi theo ngồi lên xe.
Tần Dã nhìn thấy mọi người đều ngồi xong thì mới bắt đầu đánh xe bò.
Lúc đi ngang qua cửa tiệm cơm Quốc Doanh, anh dừng lại, "Vợ, chúng ta ăn cơm ở đây trước, chờ sau khi ăn xong thì chúng ta lại về nhà."
Còn không đợi Dung Yên gật đầu, mẹ Dung đã lập tức nói: "Không ăn ở tiệm cơm này, chúng ta về nhà ăn, đợi sau khi về nhà thì tùy tiện nấu cái gì cũng được, hiện tại chúng ta đầu bù tóc rồi, bộ dáng này đi tiệm cơm cũng không thích hợp."
Tần Dã nhìn về phía vợ của mình, sau khi nhìn thấy cô gật đầu, thì cũng không khuyên bảo ăn cơm ở đây nữa.
Một lần nữa anh lại đánh xe bò đi.
Dọc theo đường đi, anh cũng không biết phải nói chuyện như thế nào, trong lòng hồi hộp không chịu được.
Ba Dung và mẹ Dung ngồi ở trên xe bò, nhìn nơi này……Nói thật, bọn họ vẫn cảm thấy chua xót cho con gái.
Là ba mẹ thì làm sao có thể không hy vọng con gái nhà mình gả được chồng tốt chứ?
Con rể này nhìn không tệ, nhưng mà nơi này thật sự quá hoang vắng, quá nghèo.
Con gái bọn họ ở đây hai năm đã chịu khổ không ít rồi.
Ôi, vừa nhìn thấy như vậy, bọn họ vẫn hy vọng cả con gái và con rể đều có thể trở về thành.
Ba Dung đã hạ quyết tâm ở trong lòng, ông ấy cảm thấy trong khoảng thời gian ở đây thì nhất định phải đốc thúc hai người bọn họ đọc sách ôn tập, đến lúc đó đến kì thi thì đi thi đại học.
Tri thức có thể thay đổi vận mệnh của một con người.
Đến khi thi đậu đại học……Dù thế nào đi nữa thì vẫn tốt hơn ở đây không phải sao?
Dung Yên bắt mạch cho Tần Mai, phát hiện thân thể của cô bé lại càng tệ hơn so với trước nay.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà, cô cũng không tính hỏi vào lúc này, để trở về rồi lại hỏi cho rõ.
Hình như cô bé này còn kiệm lời hơn cả trước kia.
"Mai Tử, nhìn thấy chị dâu về có vui không?"
Tần Mai đỏ mặt, "Vui ạ."
Lúc này, Tần Dã nói thêm một câu, "Mỗi ngày con bé đều ngóng trông em trở về, đêm qua còn đòi hôm nay tới đón mọi người nữa."
Anh cũng nói thầm trong lòng một câu……Mỗi ngày anh cũng đều trông ngóng em trở về.
Chỉ là thật sự không biết ba mẹ vợ sẽ cùng đến đây.
Trong lòng có chút hoảng loạn, bọn họ tới có mang vợ anh đi không?
Chẳng lẽ, ba mẹ vợ đến để chia cắt hai người bọn họ ra sao? Sau đó mang vợ anh trở về thành phố?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại nghĩ thêm ngàn vạn cách để cứu vãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận