Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 160: Công An Tới Cửa

Thời buổi này tác phong làm việc vẫn là một vấn đề lớn.
Đồng chí công an đương nhiên cực kì chú ý đến điều này.
“Được, vậy cô cũng theo tôi về đồn công an một chuyến.”
La Kim Hổ không chịu” “Cô ta làm gãy chân tôi…”
Dung Yên cười lạnh: ”Anh nói bậy cái gì đó? Tôi chỉ đá anh có mấy cái, sao lại gãy chân được?”
“Vừa nãy…..Bọn họ đều nghe thấy, tiếng xương chân tôi bị gãy, hơn nữa tôi đau như thế, chắc chắn là bị gãy chân rồi!”
Mọi người:....Hình như đúng là bọn họ đã nghe thấy thanh âm răng rắc răng rắc giống như tiếng gãy.
Nhưng mà bảo họ làm nhân chứng cho thằng khốn này sao? Đừng có mơ?
Lập tức đám người ồn ào nói: ”Chúng tôi không nghe thấy gì cả, chúng tôi chỉ nhìn thấy thằng khốn này muốn làm chuyện bậy bạ với cô gái kia thôi….”
Quả nhiên nhan sắc vẫn là chân ái, thời buổi này lớn lên đẹp mắt chút đã được người ta ưu ái rồi, huống chi cô gái trẻ kia lớn lên tựa thiên tiên giáng trần vậy, mọi người vẫn có chút thiên vị.
La Kim Hổ bị chọc giận muốn phát điên lên rồi.
Đồng chí công an nhìn hắn một cái, sau đó vẫn ngồi xuống sờ qua xương đùi của hắn, sắc mặt khó coi: ”Đứng lên, chân của cậu không gãy, mau ngoan ngoãn theo tôi về đồn.”
“Không thể nào, chuyện này không có khả năng….” Chân hắn rõ ràng đã gãy.
Đồng chí công an không muốn nói lời vô nghĩa với hắn nữa, trực tiếp túm cổ áo xách người đứng lên.
La Kim Hổ đau chân, mỗi một bước đi đều bị đau thấu tim can.
Nhưng kỳ lạ là…..hắn vẫn đi được.
Mọi người nhìn một màn này cũng ngốc….
Sao lành rồi nhỉ?
Rõ ràng trước đó bọn họ thật sự nghe thấy âm thanh xương cốt đứt gãy.
Dung Yên cũng không giải thích cho bọn họ hiểu, im lặng theo về đồn.
Thực ra rất đơn giản, cô không phải kẻ cuồng bạo lực ngốc nghếch chỉ biết đấm đá.
Cô có kỹ thuật khiến cho người khác không nắm được sơ hở của mình, hì hì, cô đâu có ngu.
Tiểu tiên nữ rất là thông minh nhé.
Cho nên cô đã dùng vài tiểu xảo nho nhỏ.
Một tiểu xảo làm giả tiếng xương cốt bị gãy, cô thật sự phải cảm ơn ba người bạn kia của mình, bọn họ là diễn viên tướng thanh, cô chính là tùy tiện theo học bọn họ một chút, sau đó liền biết rồi.
Nhưng mà, cho dù chân của đồ xấu xí kia không có gãy thì cơn đau vẫn là thật, mười ngày nửa tháng hắn ta đừng mong khỏi.
Vị trí với góc độ mà cô đá vào kia cực kỳ xảo quyệt.
Đồn công an cách đây không xa, đi bộ vài phút là tới.
Rất nhanh Dung Yên đã làm xong chuyện ghi chép.
Bởi vì có liên quan đến cả bà Dung với cả nhà Dung Văn Trạch, công an tiếp nhận án nói với Dung Yên: “Đồng chí Dung, cô ở đây chờ một lát, tôi kêu người đi gọi Dung Văn Trạch với bà nội của cô đến….”
Dung Yên tỏ vẻ sao cũng được.
Vừa vặn cô có thể nhân cơ hội này xử lý cả đám một lần cho gọn. Dù sao cũng không thể bắt cô đi dây dưa với bọn họ mãi được nhỉ.
“Phải rồi, cô muốn gọi cả ba mẹ mình qua không?”
Chuyện này không được.
Dung Yên lắc đầu cự tuyệt: “Sáng nay ba tôi bị cả nhà Dung Văn Trạch chọc tức đến hộc máu, rất nghiêm trọng, không thể chịu kích thích nữa. Còn mẹ tôi phải chăm sóc ông ấy, có chuyện gì thì cứ hỏi tôi là được.”
Đồng chí công an nhìn cô gái xinh đẹp đáng thương này, quá thảm.
Vì thế liền gật đầu.
Bên này công an nhận nhiệm vụ đến Dung gia mời người, nhìn thấy cửa lớn với sân nhà bị đập phá nặng nề thì rất sốc.
Đã xảy ra chuyện gì?
Dung Văn Trạch nhìn thấy công an đến, trong lòng lộp bộp một cái, ông ta có một loại cảm giác không tốt lắm.
Tình huống gì đây? Sao công an lại tìm đến nhà bọn họ?
Khẩn trương cùng hoảng hốt hiện rõ trên mặt của ông ta.
“Đồng chí cảnh sát, có, có chuyện gì sao?”
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Đồng chí công an thuận miệng hỏi, khung cảnh trước mặt nhìn giống như là vừa trải qua một hồi đại chiến vậy, dễ làm người ta tò mò.
Dung Văn Trạch không muốn đem chuyện xấu trong nhà kể ra ngoài, vậy nên vội vàng đáp: ”Đây là do lúc nãy tôi với vợ lớn tiếng cãi nhau….nên nóng giận đập phá.”
Bà Dung nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cũng từ trong phòng đi ra nhìn xem.
Vừa thấy công an đứng ở bên ngoài, lập tức hãi hùng khiếp vía.
Nghe con trai trả lời như vậy, bà ta cũng vội vàng phụ họa theo: ”Đúng vậy, là con trai với con dâu tôi lúc nãy cãi nhau nên đập phá…..”
Công an im lặng nhìn ánh mắt của hai mẹ con.
Sau đó nói với bọn họ: ”Hai người là Dung Văn Trạch với bà Dung sao?”
Bà Dung thật sự không ngờ chuyện còn có liên quan đến mình, thấp thỏm đáp: “....Là tôi.”
Dung Văn Trạch còn luống cuống hơn, chẳng lẽ nha đầu Dung Yên kia phá nhà bọn họ chưa đủ, còn đi đồn công an báo án sao?
“Đồng chí công an này….Cậu tìm chúng tôi có chuyện gì vậy? Chúng tôi đều là công dân tốt…..”
Công an nhìn ông ta: ”Ông chỉ cần nói cho tôi biết ông có phải Dung Văn Trạch không là được rồi.”
Dung Văn Trạch bị nhìn chằm chằm đến mức nhũn chân, yếu ớt đáp:”....Là tôi.”
“Vậy được, hai người đi theo chúng tôi một chuyến, phải rồi, Dung Mạn Mạn đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận