Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 214: Không Khí Gia Đình

Dung Yên gật đầu có lệ: “Vâng”.
Mẹ Dung nhìn vẻ mặt con gái thì biết rằng Dung Yên không hề để tâm đến những gì bà ấy vừa nói.
“Anh cảm thấy khá tốt!“ Dung Văn Minh bước ra xen vào một câu.
Rõ ràng là ông ấy đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện bên ngoài vừa rồi.
Ông ấy cho rằng con gái mình tốt như vậy, xứng đáng được Tần Dã đối xử tốt.
Dung Văn Minh là một người cha đáng quý.
Ông ấy cảm thấy con gái mình là người tốt nhất trên đời, con rể đối xử với con bé tốt chút thì sao chứ? Không nên sao?
Nếu không phải Tần Dã trông có vẻ cũng ổn thì ông ấy còn muốn đưa con gái mình về nữa.
Mẹ Dung trừng chồng mình một cái, “Anh cứ chiều con bé đi! Con bé đã lớn chừng nào rồi chứ, Yên Yên đã có gia đình rồi đó, anh còn coi con bé là một cô bé sao?”
Dung Văn Minh không đồng tình với chuyện này, ông lập tức phản đối: “Con gái anh lấy chồng thì sao vậy? Con bé không phải là con gái anh nữa sao? Chẳng lẽ anh không nên chiều chuộng con bé nữa sao? Hơn nữa, chúng ta cưng chiều con bé chỗ nào chứ? Nếu không thì sao con bé lại ở đây?”
Trong suy nghĩ của Dung Văn Minh, việc con gái ông ấy đến đây lao động, chính là nỗi đau muôn thuở trong lòng ông ấy, đồng thời cũng khiến ông ấy cảm thấy bản thân mình thật bất tài.
Nhưng mà, lúc đó tên con gái ông đã được báo lên rồi, thật sự không có cách nào để thay đổi chuyện đó.
Xém chút nữa ông ấy đã phải xa cách con gái mình mãi mãi, không bao giờ được gặp nhau lần cuối cùng nữa.
May mắn thay, con gái ông ấy đã có cơ duyên của riêng con bé khi đến đây, con bé đã học được bản lĩnh thật sự, còn sử dụng bản lĩnh đó để cứu ông ấy.
Mẹ Dung biết rằng chỉ cần là chuyện liên quan đến con gái bảo bối của chồng mình, vậy thì con bé vĩnh viễn chính là con gái giỏi nhất của ông ấy.
Bà ấy lười đôi co với hai cha con: “Được được được, anh cứ chiều đi. Mau ngồi xuống ăn cơm.”
Có một số món không thể để cho cha Dung ăn, “Em đi bưng dược thiện lên cho anh.”
“Mẹ, không cần đi nữa, con bưng lên rồi đây.” Tần Dã đặt cái bát lớn trước mặt cha vợ, sau đó anh lại đi ra ngoài.
Đi đến đi lui mấy vòng, anh bưng hết tất cả các món ăn lên bàn.
Cả nhà đều ngồi xuống.
Mọi người đều rất thích bầu không khí như thế này.
Mẹ Dung cũng thích gia đình có nhiều người như thế này.
Bà ấy gắp một miếng thịt thỏ định bỏ vào bát của Tần Mai.
Dung Yên kịp thời ngăn cản, “Mẹ, đừng gắp thịt này cho Mai Tử, con bé uống chút canh gà và ăn vài món chay thôi.”
Mẹ Dung nghe thấy lời này, lập tức bỏ miếng thịt kia vào trong chén của Tần Dư.
“Nếu con không nhắc, mẹ cũng quên mất rồi.”
Sau đó bà ấy gắp một miếng thịt đùi thỏ lớn bỏ vào chén của Tần Dã, “Tiểu Tần, con ăn cái này đi, ăn nhiều chút nhé.”
Tần Dã được yêu thương mà kinh sợ: “Mẹ, con tự mình gắp được rồi”
Anh còn muốn gắp đồ ăn cho vợ nữa đó.
May mắn thay, Dung Yên kịp thời phát hiện ý đồ của Tần Dã, cô cũng vội vàng nói: “Anh đừng gắp đồ ăn cho em, người nào cứ ăn phần người nấy đi, em tự gắp được rồi.”
Tần Dã tiếc nuối.
Một bữa cơm, người một nhà ngồi quây quần bên nhau...Ăn uống rất vui vẻ.
Nhưng nhà ông Tần thì khác.
Tần Phú Quý ngồi xuống nhìn chén đồ ăn duy nhất trên bàn, lập tức bất mãn: “Mẹ ơi, hôm nay sao chúng ta chỉ ăn mỗi dưa muối vậy? Còn chỉ có một chén dưa muối này thôi, như vậy thì ăn thế nào được chứ? Hơn nữa, sao đây lại là bánh lương thực thô vậy? Buổi tối ăn món này thì có thể ăn no sao?” ”
Lúc này bà Vương nhìn thấy ai cũng cảm thấy tức giận, lúc bà ta nghe thấy lời này thì lập tức trừng mắt nhìn anh ta: “Cái gì mà ăn thế nào? Bây giờ nhà chúng ta có thể ăn được món này đã là không tệ rồi, con còn chê bai cái gì? Nếu không muốn ăn, mau cút ra ngoài cho mẹ.”
Tần Phú Quý sửng sốt: “Mẹ, mẹ sao vậy? Tức giận đến như vậy, tức giận với con như vậy làm gì chứ?”
Buổi chiều anh ta không ở trong thôn, cho nên không biết ở nhà xảy ra chuyện gì.
“Nhà chúng ta sắp phải ăn đất rồi, cha con đưa cho tên tang môn tinh kia hai mươi đồng, nhà mình không còn một đồng tiền nào cả rồi.” Bà Vương khóc than nghèo khổ.
Nghĩ đến hai mươi đồng mình đã đưa cho Tần Dã thì bà ta nhất thời ngay cả suy nghĩ muốn giết người cũng có rồi.
Khi Tần Phú Quý nghe mẹ anh ta nói rằng cha anh ta đã đưa cho Tần Dã hai mươi đồng, lập tức vô cùng kinh ngạc.
“Cha, sao cha lại cho thằng nhóc đó hai mươi đồng chứ? Con sắp không nhận ra cha nữa rồi, cha đưa tiền cho thằng nhóc đó làm gì chứ? Có tiền không phải nên để dành đó cho con cưới vợ sao?”
Đáng lẽ anh ta phải kết hôn từ năm trước, nhưng anh ta lại vô cùng xui xẻo, vừa vặn gặp đúng lúc bà nội của người yêu bị té chết rồi.
Việc kết hôn lại bị trì hoãn nữa.
Cứ nhất định nói anh ta phải đợi thêm ba tháng nữa, nếu như muốn kết hôn sớm chút cũng không phải không được, chính là bảo anh ta phải lấy ra hai trăm đồng cho nhà bọn họ mượn.
Chuyện này có thể khiến anh ta vô cùng tức giận.
Nếu như nhà anh ta có hai trăm đồng, muốn cưới cô gái như thế nào mà không được chứ?
Hơn nữa, mặc dù mở miệng nói là vay tiền.
Mọi người đều là người hiểu rõ ràng, số tiền này nếu cho bên kia mượn cũng giống như cầm bánh bao thịt để đánh chó vậy, còn có thể đòi lại nữa không? Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên, cho dù anh ta không muốn, cũng chỉ có thể lựa chọn kết hôn muộn vài tháng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận