Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 284: Khác Lạ

“Trên ngọn núi phía bắc, tôi hỏi chú, mấy năm gần đây trong thôn của chú có người nào mất tích không? Hoặc chết do chuyện ngoài ý muốn nên không được chôn cất?”
Đại đội trưởng Tần nghe vậy, ông ấy nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, “Hình như không có”
Trong thôn có người mất. . . Vậy thì không phải đều được chôn cất trong nghĩa địa sao?
“Còn người ngoài thì sao? Có ai vào thôn này không? Ý tôi là những người khác, chứ không phải thanh niên trí thức được điều đến thôn này.”
Đại đội trưởng Tần nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì chắc là có! Nhưng tôi không có ấn tượng gì lắm với điều này, bởi vì cho dù có, thì cũng không ở lại bao lâu đã rời đi rồi.”
Cảnh sát hỏi một số câu hỏi khác, sau khi thấy không thể hỏi thêm được gì nữa thì rời đi.
Khi đại đội trưởng Tần nhìn thấy bọn họ rời đi, trong lòng ông ấy vẫn không cảm thấy thoải mái.
Hoàng Thúy Hoa nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: “Ông nó, ông nói xem là ai chết vậy?”
Đại đội trưởng Tần lập tức trừng bà ấy một cái, “Bà quan tâm người đó là ai làm gì chứ, đừng nhiều chuyện.”
Hoàng Thúy Hoa: “…”
“Không thấy quần áo của tôi ướt hết rồi sao? Mau đi tìm quần áo cho tôi. . . Còn nữa, tìm áo tơi cho tôi luôn đi, tôi muốn đến nhà Tần Dã xem thử.”
Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều biết chuyện hình như có một vụ án mạng xảy ra trong thôn bọn họ.
Nhà họ Tần cũng không ngoại lệ, cảnh sát cũng đã đến hỏi thăm bọn họ.
Bọn họ vừa rời đi, Tần Phú Quý bắt đầu tám chuyện: “Mọi người nói xem, người chết là ai vậy? Thôn chúng ta cũng không có ai chết vì chuyện ngoài ý muốn!”
Trong mắt Tần Phú Lâm hiện lên một tia u ám.
Nhưng mà, không ai trong nhà họ Tần phát hiện ra.
Nhà bọn họ Tần rất kiêng kỵ người chết, đặc biệt là hai vợ chồng ông Tần, tuổi tác bọn họ càng lớn thì càng sợ hãi cái chết.
Cho nên khi con trai út nói ra lời này, ông Tần và bà Vương đều không vui.
Cả hai đều nhìn chằm chằm con trai út, thấp giọng quát: “Im đi.”
Bà Vương cũng hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm khắc quát con trai út: “Chuyện xui xẻo như vậy, con nhiều chuyện như vậy làm gì? Quan tâm người chết là ai làm gì, cũng không phải là chúng ta giết.”
Sáng sớm, lại đến nói chuyện này, mấy viên cảnh sát này thật sự không có ý tứ gì cả.
Tần Phú Quý bị quát cũng không mở miệng nữa.
Được thôi! Không nói thì không nói.
Sau đó anh ta quay đầu lại nói: “Tần Phú Lâm, sao anh lại có dáng vẻ chột dạ sợ hãi như vậy chứ, có phải đã làm chuyện gì trái với lương tâm rồi không?”
Anh ta vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người trong nhà họ Tần đều tập trung sự chú ý vào Tần Phú Lâm, lúc này cả khuôn mặt Tần Phú Lâm đều tái xanh.
Ông ta trừng mắt nhìn Tần Phú Quý, ánh mắt dữ tợn hơn bao giờ hết.
“Mày im đi, ai chột dạ sợ hãi chứ? Nếu mày không quản được cái miệng của mình thì tao không ngại khâu nó lại đâu.”
Tần Phú Quý giật mình trước dáng vẻ hung dữ của anh trai mình.
“. . . Tôi chỉ nói chơi thôi mà, anh hung hăng như vậy làm gì chứ? Hay. . . anh thực sự chột dạ rồi sao?”
Những lời này thực sự khiến Tần Phú Lâm tức giận. Ông ta xém chút nữa không kiềm chế được muốn đấm vào mặt Tần Phú Quý.
“Cha, nếu cha không làm cho thằng nhóc này ngậm cái miệng thối của nó lại, vậy thì sau này con sẽ không cầm tiền về nhà nữa đâu.”
Nếu không phải suy xét đến chuyện cảnh sát vẫn còn ở trong thôn thì ông ta đã đánh Tần Phú Quý một trận nhớ đời rồi.
Ông Tần nhìn Tần Phú Lâm, thấy vẻ mặt ông ta nghiêm túc, cho nên quay đầu mắng con trai út:
“Mày bớt nói lại cho tao đi.”
Tần Phú Quý không phục, anh ta đang định nói điều gì đó. . . Thì nhìn thấy cả cha anh ta và Tần Phú Lâm đều có vẻ mặt khó coi, hơn nữa, Tần Phú Lâm trông rất đáng sợ, như thể nếu dám nói thêm lời nào nữa thì sẽ đánh chết anh ta vậy, cho nên anh ta ngượng ngùng nói một câu: “Không nói thì không nói....”
Tần Phú Lâm không ở lại lâu, sắc mặt ông ta có chút hoảng hốt, trở về phòng mình. . . Ánh sáng trong căn phòng này cũng không tốt lắm, nửa sáng nửa tối khiến sắc mặt ông ta càng thêm âm trầm đáng sợ.
Vợ ông ta mở cửa bước vào. Khi thấy chồng mình ngồi trên giường với vẻ mặt u ám, không nói một lời… Bà ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Nhưng mà bà ta vẫn vô cùng thận trọng mà hỏi: “Cha đứa nhỏ, ông sao vậy?”
Tần Phú Lâm đột nhiên ngẩng đầu: “Bà đi ra ngoài. . . Tôi nhức đầu, muốn ở một mình một lát.”
Vợ ông ta sửng sốt một lúc, “. . . Ôi, được.”
Sau đó bà ta quay người rời đi, lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại
Bên này, Tần Dã lại dẫn cảnh sát lên núi.
Cho nên khi đại đội trưởng Tần đến nhà Tần Dã, đương nhiên anh không có ở nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận