Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 436: Ai Cũng Cho Rằng Mình Có Lý

Thật ra, lúc này Dung Yên đang ở trong không gian, bởi vì sáng nay khi tỉnh dậy, cô phát hiện nhân sâm đặt trên kệ hôm qua đã bán hết, bởi vì kệ để hàng trống không, cho nên cô nhanh chóng đi vào kiểm tra.
Nhưng mà, bây giờ nhân sâm đã được bán, vậy thì tiền đâu rồi?
Ngay vào lúc này, cô nhìn thấy chiếc rương trong suốt đặt bên cạnh kệ để hàng, bên trong có tiền, chính là loại tiền có thể sử dụng trong niên đại này.
Vì thế Dung Yên duỗi tay cầm tiền lên.
Đếm tiền, hai trăm chín mươi bảy đồng.
Phí thủ tục là một phần trăm?
Được thôi, chuyện này có thể chấp nhận được.
Cô lập tức đút tiền vào túi, sau đó vào biệt thự không gian đánh răng rửa mặt, dù sao thì cô vừa mới kiếm được không ít tiền, chút tiền ít ỏi này cô vẫn có thể trả được.
Vừa rửa mặt xong, cô đã nghe thấy một giọng nói bên ngoài, hình như là Tần Mai.
Vì vậy, cô lắc mình rời khỏi không gian.
Đi ra ngoài mở cửa, cô nhìn thấy vẻ mặt có chút sốt ruột của Tần Mai.
“Xảy ra chuyện gì rồi?"
“Chị dâu cả, chị gái tối hôm qua lại đến rồi... Bên ngoài có đánh nhau... Bọn họ đánh nhau với thím Kim rồi...”
Dung Yên nghe không hiểu chuyện gì.
“Có người đánh nhau với thím Kim à? Em đang nói đến cô cháu gái của thím Kim hôm qua à?"
Tần Mai vội vàng gật đầu,“Vâng...”
Dung Yên đã hiểu ra mọi chuyện, nhất định là Hứa Quế Lan dẫn theo mẹ chồng cô ấy đến.
Tối hôm qua cô nói chuyện mấy câu với Hứa Quế Lan, cô biết mẹ chồng Hứa Quế Lan rất khó đối phó, cho nên hôm nay bà ta đến gây sự cũng không có gì lạ.
“Đi thôi, đi xem thử.”
Cô bước về phía cầu thang.
Tần Mai vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà khi Dung Yên đi đến cổng lớn dưới lầu, cô dừng bước: “Em ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.”
Tần Mai gật đầu,“Vâng, chị dâu cả.”
Ngay lúc Dung Yên vừa định bước ra ngoài thì Tần Dã đã quay lại.
Khi nhìn thấy Dung Yên, anh nói: “Vợ, tốt nhất là em đừng ra ngoài.”
Dung Yên nhìn anh: “Vậy anh mau đạp xe đi gọi cảnh sát, đồn cảnh sát ở chỗ hôm qua chúng ta đi ngang qua đó.”
Sau khi những người đó đánh nhau với thím Kim xong, rất có thể sẽ đến nhà cô gây chuyện, cô cũng không có hứng thú giải quyết.
Tần Dã gật đầu,“Được.”
Anh lập tức bước vào sân dắt xe đạp ra ngoài, sau đó đạp xe đi rồi.
Dung Yên liếc mắt nhìn bên ngoài, thấy cha mẹ cô không tham gia đánh hội đồng, cho nên cũng không quan tâm nữa.
Cô xoay người đi vào nhà.
Tiện thể gọi cả Tần Mai: “Em đừng xem, nhìn những hình ảnh đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển thể chất và tinh thần.”
Tần Mai:……
Nhưng mà, cô bé vẫn đi theo sau lưng chị dâu cả.
Dung Yên hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
“Em đang ăn được một nửa rồi” Tần Mai thành thật trả lời.
“Vậy thì em ăn tiếp đi, ăn no đã rồi tính tiếp.” Dung Yên nói xong liền đi vào phòng bếp trước.
Nói đến chuyện này, chuyện rắc rối này đúng là thím Kim tự mình tìm lấy, chẳng lẽ bà ấy không biết cháu gái mình là loại người như thế nào sao?
Nếu không phải nể mặt thím Kim, cô cũng không bắt mạch cho Hứa Quế Lan đâu.
Nếu đã bắt mạch, cô đương nhiên phải nói sự thật.
Chị dâu cả bình tĩnh quá! Chị ấy không hề lo lắng chút nào sao?
Những người bên ngoài có vẻ rất hung dữ đó!
Sẽ không đánh vào trong nhà luôn đó chứ?
Bên ngoài cũng không đánh nhau quá lâu, vì có nhiều hàng xóm láng giềng, cho nên bọn họ đã kéo hai gia đình đang đánh nhau ra.
Trên mặt thím Kim có nhiều vết máu do móng tay cào.
Đầu tóc thì lại rối bù như ổ gà.
Quần áo trên người cũng có chút rách nát.
Còn bà Triệu cũng thê thảm tương tự thím Kim.
Hai bên bị kéo ra xa, đều không cam lòng mà mắng chửi.
“Bà là một mụ phù thủy già tâm địa đen tối, tôi chưa từng thấy ai giống bà, lại không muốn con dâu mình sinh con, cho nên bỏ thuốc hại con dâu mình, bà không xứng đáng làm con người...”
“Hừ, bà mới không xứng đáng làm người, chỉ vì một ít tiền mà lại hợp tác với người khác để lừa gạt chính cháu gái của mình, tạt nước bẩn vào người tôi, nếu hôm nay bà không nói rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho tôi thì tôi không bỏ qua cho mấy người đâu….”
Mọi người:……
Mấy chuyện này là sao vậy?
Cái gì mà hại người, cái gì mà lừa tiền?
Bà Triệu trút sự tức giận của mình lên Hứa Quế Lan đứng bên cạnh, bà ta hét lên: “Hứa Quế Lan, cô tự mình nói đi, cô không đẻ được con là do tôi hại cô à?”
“Không, không phải...” Hứa Quế Lan nhìn thấy sắc mặt mẹ chồng tối sầm giận dữ, khiến cô ấy bị dọa đến nỗi tay chân run rẩy, cho nên quay đầu nhìn cô cả của mình.
“Cô cả, mẹ chồng cháu không có hại cháu đâu, nhất định là người khác…”
Khi thím Kim nghe thấy điều này, bà ấy có cảm giác rằng lòng tốt của mình đều cho chó ăn rồi.
“Hứa Quế Lan, cô không xứng làm người của nhà họ Hứa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận