Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 145: Ý Đồ

Cô ta vẫn luôn đặc biệt thèm muốn căn phòng của Dung Yên... Cô ta cũng là con gái nhà họ Dung, dựa vào đâu Dung Yên lại được cưng chiều từ nhỏ như vậy chứ?
Người khác chịu đói chịu khát, nhưng từ khi còn nhỏ, mỗi ngày Dung Yên đều có một quả trứng gà để ăn.
Mấy bé gái khác đều phải giúp đỡ gia đình việc nhà từ năm, sáu tuổi, ngay cả cô ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng Dung Yên từ nhỏ đến lớn mười ngón tay không đụng vào nước, thậm chí còn chưa từng giặt một bộ quần áo nào. Càng không phải nói vào mỗi năm thì Dung Yên còn có vài bộ quần áo mới.
Đều là con gái, đều là cháu gái nhà họ Dung, tại sao Dung Yên lại sống tốt như vậy? Còn được đi học đến cấp ba.
Cô ta không phục.
Luận ngoại hình xinh đẹp, thì cô ta kém chút, nhưng xét về độ thông minh thì... cô ta mới là người thông minh nhất.
Nếu không phải bị công việc trong nhà trì hoãn, chẳng lẽ cô ta không thể đậu kỳ thi tuyển sinh cấp ba sao?
Cuối cùng, cô ta tìm được cơ hội đưa Dung Yên về nông thôn, vốn định để cô gái này ở lại nông thôn cả đời, không thể quay lại thành phố.
Đến lúc đó, Dung Yên trở thành một cô gái nông thôn...làm sao có thể so sánh được với cô ta chứ?
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn lại đến, Lạc Kim Hổ của nhà họ La đã nói rõ rằng anh ta muốn kết hôn với Dung Yên... Nhà đó lại đưa quá nhiều thứ, khiến người khác hoàn toàn không thể từ chối.
Vì vậy, vì nhà họ Dung, người em gái này của cô ta còn phải cống hiến cho nhà họ Dung một lần nữa.
Hơn nữa, gả vào một gia đình tốt như nhà họ La... chẳng phải tốt hơn việc cô ta gả cho nông dân chân đất thô lỗ ở dưới nông thôn sao?
Nhìn đi, cô ta có chị em tình thâm cỡ nào chứ.
Dung Văn Trạch nghe thấy lời con gái nói, hai mắt sáng lên, nói thế nào vẫn là đầu óc con gái ông ta thông minh?
Dung Trân đồng ý: “Mẹ, mẹ là người làm chủ của nhà chúng ta.”
Dù sao thì Dung Yên nhất định phải gả.
Gả cho người ta... Gả cho ai không phải là gả chứ? Bọn họ không phải là đang để con nhóc kia đến nhà họ La sống những ngày tháng tốt đẹp sao.
Chỉ là một con nhóc con mà thôi, thế mà không thể hiểu nổi người phụ nữ Đằng Dung lại coi như báu vật.
“Con nói mẹ nghe, lúc Đằng Dung không sinh con được nữa, lẽ ra chị ta nên nhận một đứa cháu làm con nuôi, cho dù là con trai nhà anh cả, hay là nhà con, đều được mà! Không phải đều là họ hàng thân thiết nhất sao? Nhưng chị ta vẫn muốn ngăn cản... Giờ thì hay rồi! Làm cho anh cả không có con trai đưa tiễn, không có ai đập chậu cho anh ấy nữa.”
Tuy rằng trong lòng bà Dung đồng tình với lời nói của con gái, dù sao thì nếu lúc đầu lão đại có một đứa con trai, vậy thì không phải đại phòng sẽ có người nối dõi tông đường và đập chậu rồi sao?
Nếu như lão đại có con trai, căn nhà kia... tự nhiên sẽ do cháu nội thừa kế, sao có thể có nhiều chuyện như vậy chứ?
Cho dù mấy năm trước, bà ta đề nghị thằng cả nhận nuôi một đứa con trai của thằng hai, vậy thì cũng được, nhưng mà ngay cả chuyện này con dâu cả cũng không bằng lòng.
Cho nên trong lòng bà ta vô cùng căm ghét cô con dâu cả này... Gả vào nhà thì cũng thôi đi, bản thân không sinh được con trai thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả nhận nuôi một đứa cũng không chịu?
Nếu con dâu cả hiểu chuyện hơn chút, chủ động ôm một đứa con trai nhà thằng hai về nhà, người nghe lời vợ như thằng cả chẳng lẽ còn không chịu nhận sao?
Còn không phải là thằng cả cố kỵ người vợ này của nó sao?
Cho nên nói, cưới vợ cưới người hiền thật sự rất quan trọng.
Nhưng mà, con gái mở miệng nói ra mấy lời này, bà Dung lập tức thấy không vui.
Bà ta trừng mắt nhìn Dung Trân: “Anh cả của con còn chưa chết đâu, con trù ẻo anh mình làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù lão đại có đi rồi, ba anh em Toàn Côn chẳng lẽ không thể đập chậu cho bác cả của tụi nó à?“
Ba anh em Dung Toàn Côn: ...
Nếu bác cả không để lại căn nhà cho bọn họ ---- Ai lại bằng lòng làm chuyện xui xẻo như vậy chứ?
Tất nhiên, dù có ngốc đến đâu, bọn họ vẫn biết rằng điều này không thích hợp để nói vào lúc này.
Bọn họ liền phát huy im lặng là vàng.
Dung Trân rất bất mãn,“...Không phải anh cả chỉ còn mấy ngày này thôi sao? Hơn nữa, con không có trù ẻo anh cả, rõ ràng là bác sĩ trong bệnh viện nói...”
“Im đi.” Cho dù đó là sự thật, bà Dung cũng không muốn nghe lời này.
Bà ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh dễ chịu lắm à?
Chỉ cần nghĩ đến việc đứa con trai cả của bà ấy tuyệt hậu từ đây, trái tim bà ta như bị dao đâm vào.
Dung Văn Trạch không thích nghe những chuyện này, “Mẹ, tạm thời không nói những chuyện này, nhà họ La còn đang chờ câu trả lời đó, mẹ xem, chúng ta giải quyết chuyện này trước đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận