Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 244: Hài Lòng Với Cuộc Sống Hiện Giờ

Hấp tấp đi theo Tần Chân trở về nhận người thân thì không tốt lắm.
Để cho bọn họ có sự chuẩn bị tâm lý trước rồi mới đến nhà họ Tần cũng được.
Suy nghĩ trong lòng Tần Dã chắc là như vậy.
“Được rồi, chuyện này đợi lần sau cậu ấy đến rồi tính tiếp. Anh đã đứng đây một lúc lâu rồi đó, vẫn là về phòng đi!”
Dung Văn Minh nghe thấy vợ ông ấy nói như vậy, thì gật đầu.
Tần Dư lúc này khá là thông minh, “Chú, cháu dìu chú vào phòng.”
Dung Văn Minh vốn định nói không cần, nhưng khi lời đến miệng, ông ấy lại sửa lời,“Được rồi, lát nữa chúng ta chơi mấy ván cờ nhé.”
Bây giờ trong nhà không có nhiều việc làm, cậu bé này cũng có thể bồi dưỡng cách khống chế cảm xúc bằng cách đánh cờ, chuyện này càng có lợi cho sự phát triển trí não của cậu ấy.
Ồn ấy thật lòng xem mấy đứa nhỏ này như con ruột của mình và yêu thương chúng, nếu là người khác…ông ấy cũng không kiên nhẫn như vậy đâu.
Tần Dư:……
Cậu ấy có thể rút lại lời vừa nói được không?
Nhưng mà, cho dù không muốn hơn nữa, cậu bé vẫn ngoan ngoãn dìu cha Dung vào phòng, rồi bắt đầu mấy tiếng đồng hồ khó khăn... Tạo nghiệt mà!
Nhìn vẻ mặt của Tần Dư, mẹ Dung biết cậu bé không muốn đánh cờ với chồng bà ấy.
Nhưng cậu bé này hễ rảnh rỗi là bắt đầu làm việc nhà, vô cùng chăm chỉ, để cậu bé nghỉ ngơi một lúc cũng tốt.
“Trong nhà còn một ít bắp cải, buổi chiều mẹ sẽ làm một ít dưa cải.”
Bắp cải được đội phát lúc phân lương thực trước Tết Nguyên Đán, có hơn chục cây cải bắp, ăn không hết.
Tần Dã lập tức nói: “Vậy mẹ vất vả rồi.”
Anh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Có cha mẹ vợ ở đây, căn nhà này tràn ngập khói bếp ấm áp, không lạnh lẽo giống như trước kia, chứ đừng nói đến chuyện làm dưa cải.
Bình thường chỉ cần bỏ hết vào hầm là được.
Mẹ Dung xua tay nói: “Có gì mà vất vả chứ, người một nhà đừng nói mấy lời khách sáo như vậy, được rồi, con nên làm việc gì thì cứ làm đi.”
Nói xong, bà ấy quay người đi vào trong sân.
Lúc này chỉ còn lại hai vợ chồng Dung Yên đứng ở cửa.
Tần Dã nhìn vợ anh.
“Vợ à, chiều nay anh phải đi làm việc rồi, em cứ ở nhà không cần đi theo, sau này, em không cần phải làm việc đồng áng nữa.”
Trước đây thì không có cách nào, nhưng bây giờ vợ anh đã chịu sống ở nhà anh rồi, vậy thì một mình anh cũng có thể giúp vợ anh làm luôn những việc mà trong đội phân cho cô.
Dung Yên rất hài lòng với lời nói của anh.
Thành thật mà nói, nếu như muốn cô làm những việc khác còn được, nhưng nếu muốn cô đi làm đồng… Vậy thì cô thực sự không thể làm được.
Cô đang chuẩn bị nghĩ cách tìm cho mình một công việc làm tạm nửa năm, nếu không nửa năm này ở nhà rảnh rỗi thì cũng kỳ cục.
Sau khi thi tuyển sinh đại học, cô có thể trực tiếp về Bắc Kinh để học đại học.
“Vậy anh làm việc từ từ thôi nhé.”
Tần Dã nghe thấy vợ quan tâm anh, trong lòng cực kỳ cảm động.
Quả nhiên có vợ thì khác hẳn, anh cũng có người quan tâm, nhớ thương anh.
“Vợ à, em yên tâm đi, sức lực của anh nhiều lắm, làm thêm chút việc không sao đâu. Anh đi trước đây.”
Bây giờ anh phải nuôi gia đình, cho nên cho dù là đi làm việc, bước chân của anh cũng rất nhanh nhảu nhẹ nhàng, bởi vì anh bằng lòng.
Sau khi Dung Yên nhìn thấy chồng cô rời đi, cô quay người bước vào sân.
Nhìn thấy mẹ cô cầm bắp cải đứng bên cạnh cái giếng, chuẩn bị rửa sạch.
Vì thế cô hỏi: “Mẹ, có cần con giúp mẹ không?”
Mẹ Dung biết con gái không phải là người giỏi làm việc nhà, cho nên liền xua tay nói:“Mẹ không cần con, không có con thì mẹ có thể làm việc nhanh hơn”.
Dung Yên:……
Lời này là đang chê bai cô vướng chân vướng tay à?
“Đúng rồi, hai bình thuốc viên bồi dưỡng sức khỏe mà con vừa đưa cho anh họ của Tiểu Tần... Uống vào không có vấn đề gì chứ?” Mẹ Dung có chút lo lắng.
Dù sao thì thuốc đó để cho người già uống... Lỡ như uống xong thì bị bệnh gì đó, vậy thì là chuyện nghiêm trọng rồi.
Dung Yên: “Đương nhiên không có vấn đề gì, loại thuốc này rất đắt tiền, còn có nhân sâm rừng và một số dược liệu quý hiếm khác. Thuốc này vốn để cho cha mẹ uống đó, bây giờ đưa cho bọn họ trước, lát nữa con sẽ phối thêm hai bình cho cha mẹ.”
Mẹ Dung vừa nghe con gái nói thực sự không có vấn đề gì, bà ấy cũng yên tâm rồi.
“Nếu như thuốc đó quý giá như vậy, thế thì đừng đưa cho mẹ nữa, khoảng thời gian này con đã tiêm thuốc cho mẹ, còn phối thuốc cho mẹ uống nữa, thân thể mẹ khỏe như trâu đây này.”
Dung Yên không nói gì, dù sao chuyện cô đã quyết định, mẹ cô có phản đối cũng không có tác dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận