Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 302: Chân Tướng Sự Thật

Biểu tình của anh mang theo sự châm chọc: “Ông ta cho tôi mượn một trăm đồng tiền sao? Ha, đó đúng ra là tiền ông ta bỏ để mua công việc của cha tôi trên trấn mới đúng, nếu công việc này bán cho người khác thì cái giá cũng không phải chỉ một trăm đồng đâu.”
Những người khác nghe thấy vậy, cảm thấy vô cùng có lý.
Công việc ở trấn trên vô cùng nổi tiếng, chỉ cần có được nó, vậy có khác gì là người thành phố rồi đâu?
Hơn nữa mỗi tháng còn kiếm được tận 30 đồng.
Đổi thành người khác, cho dù phải bán đi nửa cái gia tài thì cũng sẽ nguyện ý mua công việc này về.
Dù sao tính ra thì một năm có thể kiếm được tận mấy trăm đồng.
So với công việc ở trong thôn thì tốt hơn rất nhiều.
“Nhưng mà, cha cháu lúc đó bênh nặng như vậy, công việc của cha cháu còn có thể bán cho ai chứ? Nếu không phải là chồng tôi mua nó về, thì công việc đó có khi phải trả lại nhà máy rồi, các người có thể kiếm được 100 đồng tiền nữa sao?”
“Trong thôn có nhà nào có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bỏ ra được 100 đồng tiền cơ chứ? Tần Dã, làm người không thể quá vô tâm được!”
Mấy thôn dân vây xem nghĩ lại hoàn cảnh nhà mình, bọn họ quá nghèo, 100 đồng…..quả thực kiếm không ra.
Cũng không thể đi vay được.
Bởi vì họ hàng nhà bọn họ cũng nghèo như vậy!
Tần Dã cười lạnh, thời điểm đang tính mắng trở về thì phía sau vang lên một giọng nói.
“Hừ, tôi đã thấy tôi không biết xấu hổ đủ rồi, không ngờ lại còn có người không biết xấu hổ hơn cả tôi cơ à, sao nào, có bao nhiêu chỗ tốt các người đều chiếm hết xong giờ chúng tôi còn phải quay sang nói cảm ơn các người rủ lòng thương hả?”
Dung Yên vừa nói dứt lời xong, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
Ngay cả vợ của Tần Phú Lâm đang quỳ……Bà ta vừa thấy người đến là Dung Yên thì sắc mặt lập tức liền trắng bệch.
“Vợ ơi, sao em lại qua đây?”
Tần Dã có hơi ngạc nhiên nhìn cô, anh thà rằng cô vợ nhỏ không thèm bận tâm mấy chuyện này còn hơn, anh không muốn những thứ xấu xa bẩn thỉu này làm phiền cô một chút nào.
Dung Yên cười lạnh một tiếng, đương nhiên sự châm chọc này của cô không phải là nhằm vào Tần Dã.
“Nếu em không qua đây thì sao có thể nghe được chuyện buồn cười như vậy chứ?”
Cô nhìn về phía mấy mẹ con đang quỳ, trào phúng trên mặt càng sâu: “Công việc đó có giá hai trăm đồng tiền, bán cho nhà bà một trăm đồng tiền, đó là do cha chồng tôi nhân nghĩa, không trách nhà bà nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của…..Chỗ tiền đó nếu ở trong thôn không ai bỏ ra được, thì chẳng lẽ cha tôi không thể thả ít tiếng gió ở trấn trên sao, đảm bảo trên trấn không thiếu người thèm muốn đâu.”
Các thôn dân vừa nghe:....
Đúng vậy! Bọn họ quả thực không có tiền, nhưng mà mấy người ở trấn trên đó có nhà ai là không dư dả đâu? Vì công việc này có khi bọn họ còn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán ấy chứ!
Dung Yên cũng không cho vợ Tần Phú Lâm cơ hội khóc lóc giảo biện.
Cô mở miệng nói tiếp: “Lương tâm? Bà cũng dám nhắc hai chữ lương tâm với Tần Dã à? Một kẻ không chỉ hại chết cha anh ấy, còn không biết xấu hổ dùng một trăm đồng tiền mua công việc của cha anh ấy về, Tần Dã không đánh chết cả nhà bà là bởi vì anh ấy trời sinh bản tính lương thiện. Bà lại còn mặt dày chạy tới đây giảng đạo đức với Tần Dã, bà mẹ nó không biết hai chữ “liêm sỉ” là gì rồi có phải không?”
Mọi người nghe được lời này, tức khắc ngạc nhiên xôn xao bàn tán.
Vợ của Tần Dã vừa mới nói gì vậy? Tần Phú Lâm hại chết cha của Tần Dã, Tần Lập Dân sao?
Chuyện này sao có thể chứ?
Vợ Tần Phú Lâm không ngờ Dung Yên nói thẳng toẹt ra như vậy, sắc mặt bà ta trắng bệch, sau đó vô cùng kích động mà gào lên:
“...........Mày nói bậy, chồng tao sao có thể là loại người như vậy? Là bọn mày hãm hại ông ấy……”
Dung Yên không muốn nghe mấy lời này, cô tiến lên mấy bước, trực tiếp tát cho bà ta hai cái.
Sau đó hung hăng túm lấy cổ áo của bà ta: “Tốt nhất là bà nên câm miệng lại, nếu còn kêu chúng tôi vu hãm bà nữa, có tin là tôi sẽ đi báo công an nhốt cả bà vào trong đó nữa không hả?”
Vợ Tần Phú Lâm vừa nghe thấy mấy chữ “báo công an” thì lập tức xụi lơ, mấy lời bẩn thỉu vốn định chửi ra miệng đều bị bà ta nuốt trở về.
Bà ta vô cùng sợ hãi, bởi vì bà ta biết rất rõ Dung Yên chưa từng nói đùa…..Nữ nhân này hoàn toàn dám tống cổ bà ta vào tù.
Dung Yên nhìn bộ dáng túng quẫn của bà ta, cười lạnh thả cổ áo bà ta xuống.
Sau đó thanh âm lãnh đạm giòn tan vang lên: “Tần Phú Lâm kia chính là một ác ma giết người không ghê tay, ông ta không chỉ ra tay giết chết Điền Ngọc Mai mấy ngày trước bị người ta tìm được xác chôn ở trên núi mà còn từng lên kế hoạch hãm hại cha của Tần Dã, năm đó cha Tần Dã xảy ra chuyện chính là do ông ta bắt tay với người khác thiết kế hại chết, về sau giữ lại cho cha chồng tôi một hơi thở hoàn toàn là vì công việc mà cha chồng tôi đang đảm nhận mà thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận