Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 431: Lấy Ác Trị Ác

Dung Yên: “Lời của thím Kim chúng ta có thể tin, nhưng lời của cháu gái thím ấy thì mẹ tin được không? Con thấy đêm nay sau khi cô ta trở về, nhất định sẽ bị dăm ba câu lừa gạt của mẹ chồng mà nói hết chuyện ra ngoài, nhưng bởi vì thời gian quá muộn, cho nên bà ta mới không lập tức chạy đến nhà chúng ta ngay.”
Mẹ Dung cười lạnh: “Bà ta dám đến, mẹ còn phải sợ bà ta à? Trực tiếp báo công an đi.”
Dung Yên lập tức giơ ngón tay cái lên khen: “Mẹ, vẫn là mẹ giỏi nhất, suy nghĩ này rất đúng, cho nên, bà ta ác…..Thì dùng cái ác đến trị đi!”
Mẹ Dung tức giận trừng mắt với cô.
“Có biết nói chuyện hay không? Báo công an gọi là dùng chính nghĩa trị ác.”
Lấy ác trị ác, là muốn bảo công an là kẻ ác à?
Tưởng bà nghe không hiểu lời này sao?
Thật sự không muốn nhìn thấy hai cha con chỉ biết chọc tức người khác này nữa.
Nghĩ như vậy, bà liền trực tiếp đứng lên, tính đi ra ngoài dọn dẹp một lát rồi ngủ.
Dung Văn Minh nhìn bạn già rời đi xong mới thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng hỏi con gái: “Bà ấy đây là đã nguôi giận rồi hay vẫn còn tức giận vậy?”
Dung Yên cực kì nghiêm túc đề nghị: “Ba, nếu như ba lo thì hay là đêm nay ba trải chiếu ngủ dưới đất ở đây đi? Nơi này rộng rãi, an tĩnh, lại còn không có ai quấy rầy.”
Dung Văn Minh:....
Đây là con gái ruột thật à? Sao nó có thể nói với ông cái chủ ý này nhỉ?
Đột nhiên lý giải được tâm tình của bạn già.
“Ôi, con đùa ba thôi mà, mẹ con là ai chứ? Bà ấy rộng rãi nhân từ lại hào phóng, tri thư hiểu lý, còn…..” Không bịa nổi nữa. ebooktruyenfull.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Dung Văn Minh:.....
Mẹ Dung một lần nữa vào nhà: “Hừ, giờ mới nịnh nọt thì muộn rồi, bữa sáng mai con uống nước lọc đi.”
Dung Yên: “Mẹ, mẹ có thể thêm ít cơm hay cháo được không?”
Lại còn uống nước lọc…..Nghĩ thôi đã thấy không tốt rồi.
Thành công làm cô hết cảm giác muốn ăn luôn.
Cũng may nguy cơ chiến tranh gia đình đã được giải trừ.
Nhưng mà đúng như Dung Yên nói, Hứa Quế Lan không biết giữ miệng một chút nào.
Cô ta thất hồn lạc phách về đến nhà.
Bởi vì hai nơi cách nhau không xa lắm, thời điểm Hứa Quế Lan về đến nhà, mặc dù cô ta đi chậm nhưng cũng chỉ mất có ba mươi phút.
Đẩy cửa đi vào, phát hiện mẹ chồng vẫn đang ngồi trong viện, còn chưa ngủ.
Hứa Quế Lan lập tức đi qua: “Mẹ, sao mẹ còn chưa đi ngủ nữa?”
Sắc mặt bà Triệu không tốt lắm: “Con đi đâu?”
“Con, cô cả con tìm con có chút việc…..nên con qua đó.” Không hiểu sao Hứa Quế Lan lại cảm thấy thật khẩn trương.
Bà Triệu nghe cô ta nói thế, sắc mặt càng đen, hai mắt trợn lên: “Tối rồi bà ta còn đi tìm con làm gì?”
Hứa Quế Lan sợ nhất là bị mẹ chồng trợn mắt.
Chỉ cần bà ta trợn mắt lên, cô ta sẽ khẩn trương đến mức cả người run rẩy.
“.....Cô cả con, cô ấy tìm người xem cho con…..Muốn giúp con điều dưỡng thân thể….”
“Bà ta tìm người xem cho con? Thế là con đi luôn? Con có thể phân biệt được ai tốt ai xấu à?” Khí thế của bà Triệu tăng lên, đôi mắt hung tợn: “Có phải bà ta muốn lừa tiền trong tay mẹ hay không?”
Hứa Quế lan vội vàng lắc đầu: “Không có, cô cả con không phải là người như vậy…..”
Bà Triệu hùng hổ dọa người: “Vậy con nói xem bà ta tìm người ở đâu? Tên gì?”
Sắc mặt Hứa Quế Lan trắng bệch.
“Con, con…..Không biết.”
Bà Triệu vừa nghe cô ta nói thế, liền đứng lên: “Không biết? Con xem đi, biết ngay là bà ta muốn lừa tiền của con mà, không được, mẹ phải đi tìm bà ta tính sổ.”
Nói xong bà ta liền nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.
Hứa Quế Lan bị dọa không nhẹ, nhìn bộ dáng mẹ chồng muốn đi gây sự với cô cả thật, cô ta vội ngăn lại.
“Mẹ, thật sự cô cả không gạt con mà, bác sĩ kia….cô ấy” Cắn răng một cái, sau đó buột miệng thốt ra, “Mẹ, trước kia thuốc mẹ mua cho con có phải có vấn đề hay không? Có phải uống thuốc đó xong sẽ không sinh được con nữa hay không?”
Bà Triệu thấy cô ta hỏi vậy, ánh mắt lập tức trở lên hoảng loạn, sau đó nhanh chóng trấn định lại.
Biểu tình còn hung dữ hơn vừa nãy, khí thế cũng lớn hơn, thanh âm cũng to hơn.
“Hứa Quế Lan, cô, có phải muốn chọc mẹ chồng tức chết hay không? Thế mà dám nói tôi hãm hại cô không sinh con được…..Cô còn có lương tâm hay không hả? Tôi phải đi hỏi cha mẹ cô một chút…..Bọn họ đã dạy dỗ cô kiểu gì vậy? Chính mình không đẻ con được, lại đi đổ lỗi lên người của mẹ chồng…..”
Bà ta kéo lấy tay phải của Hứa Quế Lan đi ra ngoài.
Hứa Quế Lan bị dọa đến mềm chân, trên mặt không còn một tí màu máu nào.
“Mẹ, con không phải…..Con không có…..Đây không phải là con nói….Là người giúp con xem bệnh nói…..Cô ấy bảo thân thể của con vốn không có vấn đề gì, nhưng bởi vì uống thuốc nên mới hỏng mất….Hơn nữa lần trước lúc con đi khám bác sĩ, họ cũng bảo vậy……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận