Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 456: Đưa Tiền

Mẹ Dung sao có thể ngủ, vừa rồi bà ấy chỉ thúc giục con gái và con rể đi ngủ mà thôi.
Buổi tối bà ấy còn muốn luộc một ít trứng gà, còn phải nhuộm hồng.
Còn rất nhiều trứng gà phải luộc.
Tuy nhiên, số trứng gà này cũng không phải do bà ấy mua…… Có một số là trước đây bà ấy mang tặng thì bây giờ họ mang sang đáp lễ.
Một số ít còn lại là do mấy người hàng xóm láng giềng thân thiết tặng.
Thông thường nhà ai kết hôn, đều sẽ tặng mấy quả trứng gà để chúc mừng.
Hơn nữa, bà ấy không chỉ muốn luộc trứng gà, còn muốn chuẩn bị một số thứ khác.
Ví dụ như ngày mai muốn mang đồ đến tứ hợp viện bên kia.
Trong lúc bà ấy đang bận rộn, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, bởi vì bà ấy không rút tay ra được, vì thế kêu ông chồng đang nhóm lửa đi ra ngoài xem.
“Ông đi xem đi.”
Dung Văn Minh lập tức lên tiếng, “Được rồi.”
Ông ấy đứng dậy, đi từ trong bếp ra ngoài.
Trong khoảnh khắc ông ấy mở cửa thì sững người, “…… Mẹ, trễ như vậy, sao mẹ còn tới đây?”
Đây là đến khởi binh hỏi tội sao?
Lúc này, tâm trạng của ông ấy có chút phức tạp.
Bỏ đi, ngày mai…… Bà ta có thể đi, nhưng mà cả nhà Dung Văn Trạch không một ai được phép tới cả.
Lúc ông ấy đang định mở miệng nói chuyện thì đã nhìn thấy bà lão có sắc mặt khó coi móc từ trong túi một cái khăn tay bao thứ gì đó.
Sau đó nhìn thấy bà ta mở ra…… Bên trong lộ ra một xấp tiền.
“Chỗ này là hai trăm đồng tiền, cho Dung Yên.”
Nghe thấy câu này…… Đặc biệt là khi xấp tiền được đặt vào trong tay ông ấy thì ông ấy kinh ngạc không thôi…… Dáng vẻ hào phóng này, đặc biệt là dáng vẻ hào phóng đối với Yên Yên nhà ông ấy của mẹ mình, đúng là trước đây chưa từng thấy.
Bà ta làm vậy là có ý gì? Điều này làm ông ấy vô cùng khó hiểu.
Còn chưa đợi ông ấy phản ứng lại, bà cụ đã xoay người chuẩn bị rời đi.
Việc này sao mà được, vì thế ông ấy vội vàng hoàn hồn gọi bà ta lại, “Mẹ, tiền này chúng con không thể nhận, mẹ mang về đi.”
“Không phải mẹ cho nó, là mẹ thay ba con đưa cho nó.” Bà Dung sa sầm nét mặt nói xong liền đi thẳng.
Căn bản không cho ông ấy cơ hội từ chối.
Chỉ một lát sau, cả người bà ta biến mất trong bóng đêm.
Dung Văn Minh có hơi lo lắng cho bà ta, đang định đuổi theo thì bà vợ ông ấy đã đi ra hỏi, “Bà ta tới làm gì?”
Mẹ Dung có nghe thấy tiếng mẹ chồng, chỉ là đi nhanh như vậy khiến bà ấy thật sự rất bất ngờ.
Dung Văn Minh nhanh chóng trả lời: “Mẹ Yên Yên, bà xem cái này…… Bà cụ nói là thay ba tôi cho Yên Yên, khoảng chừng hai trăm đồng tiền.”
Mẹ Dung sợ ngây người, bà ấy không tin dụi dụi mắt, phát hiện tiền vẫn ở đó.
“Trời ạ, bà ta làm gì vậy? Sao tự nhiên lại hào phóng như vậy?”
Không phải bà ấy nghĩ xấu cho người khác, thật sự là từ sau khi bà ấy được gả cho Dung Văn Minh, vị mẹ chồng này của bà ấy chuyên gài bẫy cả nhà họ.
Lại còn vô cùng trọng nam khinh nữ.
Ngày thường đừng nói cho Yên Yên nhà bà ấy một mao tiền, ngay cả năm xu, cũng chưa từng có.
Bây giờ lại lập tức lấy ra hai trăm đồng tiền, cho dù là lấy tên của ba chồng đã mất…… Thì bà ấy cũng không tin.
Không phải có âm mưu gì chứ?
Vì để đảm bảo an toàn, bà ấy vội nói với Dung Văn Minh: “Ông mau chạy đi trả lại tiền, Yên Yên của chúng ta không thiếu chút tiền này.”
Bà ấy cũng không dám nhận.
“Với lại, bà ta lại có thể một mình đến đây, nửa đêm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này, ông mau đi nhanh đi…… Nhớ rõ đưa người đến gần cửa nhà, đừng đi vào.”
Bà ấy mới không muốn dính líu gì với cả nhà Dung Văn Trạch đó.
“Được rồi.” Vốn dĩ Dung Văn Minh đang rất lo lắng, dù sao cũng là một bà cụ, trời tối om thế này, lỡ như đụng trúng gì mà ngã thì phải làm sao?
Mẹ Dung nhìn người đàn ông cuống cuồng lo lắng rời đi thì không khỏi bĩu môi.
Bà ấy xoay người trở lại nhà bếp.
Tuy nhiên, bà ấy thật sự không nghĩ ra…… Sao bà lão này lại chọn lúc này để đưa tiền tới?
Điều hiếm thấy là lại không gây chuyện.
Đây mới là chỗ kỳ lạ nhất.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, ít nhất bà lão cũng đến ồn ào một trận mới đi.
Chẳng lẽ…… Là tìm lại được lương tâm đã đánh mất sao?
Chuyện không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, trong nhà bếp còn rất nhiều việc chờ bà ấy làm.
Bên này bước chân Dung Văn Minh tự nhiên muốn nhanh hơn một chút, không bao lâu sau, ông ấy đã đuổi theo kịp bà lão.
Nhìn thấy bà ta cầm đèn pin, không khỏi thở phào một hơi.
“Mẹ, chờ một chút.”
Bà Dung nghe thấy giọng ông ấy, liền dừng bước, sau đó dùng đèn pin chiếu lên mặt ông ấy.
“Con tới làm gì? Tiền đó không phải cho con, cũng không phải mẹ đưa, nếu các con không cần, thì cứ chôn thẳng xuống mộ ông già đi……”
Giọng điệu nói chuyện vô cùng xấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận