Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 406: Không Thể Tin Được 2

Dung Yên có thể thi đậu? Vậy thì năm trước đã thi đậu rồi, sao còn chờ đến năm nay? Còn chưa kể người chồng chân đất nhà quê đó của cô.
Lúc Dung Toàn Côn mới nghe thấy tin tức này thì cũng không tin.
Nhưng người kia nói có mắt có mũi, không thể không tin được.
“Sao lại không có khả năng, đây là tự bác cả nói với hàng xóm láng giềng, ông ấy còn có thể nói dối sao?”
Vu Tố Huệ vẫn luôn chưa lên tiếng, vẻ mặt chua xót tức giận nói:
“Cho dù có thi đậu thì cũng là loại trường đại học tệ, có lẽ chính là trường trung cấp kỹ thuật.”
Dung Toàn Côn đúng là không hỏi Dung Yên và chồng của cô đã đậu đại học gì, bởi vì lúc ấy anh ta rất hoang mang.
Vì thế anh ta căn bản không nghĩ đến việc hỏi.
“Mẹ, ngày mai mẹ đi xem thử, con cũng muốn đi với mẹ……” Dung Văn Trạch vẫn muốn đi xem thử cả nhà Dung Văn Minh này đến cuối cùng là gặp phải vận may cứt chó gì!
Ông ta có nhiều con như vậy cũng không có đứa nào có thể thi vào được đại học.
Nghĩ lại càng thấy bực mình không chịu được.
Cả đời này chỗ duy nhất mà ông ta hơn Dung Văn Minh…… Đó chính là ông ta sinh được ba con trai một con gái, còn Dung Văn Minh chỉ sinh được một đứa con gái đê tiện như vậy, ngay cả một người đập chậu cũng không có.
Nghĩ như vậy, trong lòng ông ta mới thoải mái hơn một chút, dù sao thời buổi này, ai không có con trai thì người đó sẽ bị chê cười.
Bà Dung không lên tiếng, nhưng biểu cảm của bà ta xem như là ngầm đồng ý.
Sau khi Dung Mạn Mạn quay trở về phòng, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng hung dữ.
Con khốn, con khốn……
Dung Yên không biết có người đang mắng cô, nhưng cho dù là biết thì cô cũng không để bụng.
“Tần Dã, anh làm gì vậy?” Thời tiết hiện giờ khiến căn nhà có hơi nóng, cũng may chỗ này của cô có một chiếc quạt điện cũ đang quạt gió, nếu không thì cô sẽ rất khó chịu.
Tần Dã dừng bước, “Anh xuống lầu một chút.”
Dung Yên:……
Chẳng lẽ em không biết anh muốn đi xuống lầu sao?
Em chỉ là muốn biết anh đi xuống lầu làm gì, nhưng mà nghĩ lại thì cô vẫn không nói ra, chỉ xua tay.
“Vậy anh đi đi!”
Tần Dã gật đầu, sau đó anh nói, “Anh đi một chút rồi sẽ về.”
Sau khi nói xong, anh liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Anh đi xuống lầu, gặp mẹ vợ vẫn đang thu dọn lại đồ đạc trong nhà.
“A, Tiểu Tần, con muốn lấy gì sao? Hành lý của tụi con đặt ở chỗ kia, muốn lấy gì thì qua đó tìm là được.”
Tần Dã gật đầu, “Vâng.”
Anh đi đến chỗ góc để đồ, vốn là muốn đi tìm, nhưng nghĩ lại, vẫn nên mang hai bao lớn này lên lầu thì hơn.
Dung Yên nhìn lướt qua người bước vào, không khỏi nhướng mày, quả nhiên là quay lại rất nhanh.
Nhìn thấy anh có vẻ đang sắp xếp lại đồ, cô cũng thu ánh mắt lại.
Tuy nhiên, một mình cô nằm trên giường như vậy vẫn có chút buồn chán, nhưng mà lúc này cô vẫn chưa muốn đứng dậy.
Suy nghĩ như vậy, cô liền kiểm tra siêu thị trong không gian…… Đột nhiên, cô ngẩn người, trực tiếp ngồi dậy.
Hóa ra, siêu thị lại có thể thăng cấp.
Nhưng cô lại không có chút cảm giác gì, nếu không phải hiện tại nhớ đến thì cô cũng không biết chuyện này.
Lần thăng cấp trước cũng không phải là dáng vẻ này, lần này toàn bộ siêu thị đều tối om, chỉ hiển thị thời gian đếm ngược đến khi kết thúc thăng cấp.
Bên trên hiển thị còn 30 giờ.
Nói cách khác, khoảng chừng một ngày rưỡi nữa mới xong.
Dung Yên không khỏi có chút mong chờ sau khi thăng cấp siêu thị sẽ trở thành thế nào?
Bên này Tần Dã mang màn đến, “Vợ, em nằm ra giữa một chút, anh treo cái màn này lên, vậy thì buổi tối sẽ không sợ bị muỗi cắn.”
Bởi vì Dung Yên đã xịt một chút nước thuốc ở trong nhà để đề phòng muỗi, vì thế vẫn luôn không nghĩ tới việc mắc màn.
“Thật ra không mắc cũng không sao, dù sao cũng không ở đây được mấy ngày, hơn nữa em đã phun một ít thuốc, buổi tối rất ít muỗi.”
“Cứ treo đi! Thuốc của em chỉ có hiệu quả nửa đêm đầu, nửa đêm về sáng hiệu quả giảm đi rất nhiều.” Anh có thể thức còn đỡ, có thể phun thêm một chút là được.
Còn nếu anh không thức dậy, vậy thì vợ anh sẽ bị cắn khắp người.
Điều này anh không nỡ.
Được rồi! Anh trai, anh vui vẻ là được!
Tần Dã thành thạo mắc màn.
Dung Yên nhìn màn đã được mắc xong, cô nói: “Anh cũng đến phòng Tần Dư và Tần Mai để mắc màn đi!”
Lúc cô mua thì đã mua cho tất cả các phòng.
Tần Dã: “Để anh lấy mang qua cho chúng tự móc. Người lớn như vậy rồi, sao có thể không mắc được màn chứ.”
Em trai, em gái với vợ sao giống nhau được?
Trọng lượng của mỗi người trong lòng anh là khác nhau.
Ví dụ như Tần Dư và Tần Mai cũng khác nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận