Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 147: Phá Nhà

Bởi vì Dung Toàn Long xông đến đang định tát Dung Yên, lúc anh ta đến gần lại bị Dung Yên đá bay ra ngoài... rơi xuống trước mặt cô ta.
Cô ta sợ đến mức gần như hét lớn ra tiếng.
Huyết sắc trên mặt vì quá sợ hãi nên không còn chút nào.
Đôi chân cũng bị dọa mềm nhũn rồi.
Bởi vì chỉ thiếu một chút nữa thôi...Dung Toàn Long đã rơi xuống người cô ta rồi.
Tiếng gào thét đau đớn của Dung Toàn Long đã khiến nhà họ Dung chết lặng.
Dung Văn Trạch hoàn hồn, vội vàng chạy tới hỏi con trai: “Toàn Long, con sao rồi?”
Cả khuôn mặt của Dung Toàn Long đều vặn vẹo vì đau đớn, “Con, con bị gãy xương rồi... a... đau quá...”
“Cái gì?Gãy xương rồi? Chỗ, chỗ nào...” Dung Văn Trạch muốn xem thử, cho nên lật người con trai ông ta lại, nhưng động tác của ông ta lại khiến Dung Toàn Long càng thêm đau đớn.
“Cha, đừng, đừng chạm vào con...” Dung Toàn Long vô cùng đau đớn, anh ta cảm thấy mình có thể sắp chết rồi.
Thế nào cũng không hiểu được, mình lại bị một cô gái đá bay.
Dung Yên... Cô ta lấy đâu ra nhiều sức mạnh như vậy?
Dung Văn Trạch nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của con trai thứ hai, ông ta không dám đụng nữa.
Ông ta không biết bị gãy xương chỗ nào, nghĩ đến kẻ chủ mưu, ông ta rất tức giận, quay đầu lại nhìn người đứng giữa cửa.
Ông ta vẻ mặt âm trầm gầm lên: “Dung Yên, mày đang làm gì vậy? Muốn lấy mạng của anh họ mày à?“
Lúc này bà Dung cũng hoàn hồn sau cú sốc, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Dung Yên, cháu về nông thôn hai năm, chuyện khác không học được mà lại học được cách đánh người sao? Mau đến xin lỗi anh họ của cháu đi, chuyện hôm nay bà làm chủ... Xem như bỏ qua vậy.”
Dung Văn Trạch rất không hài lòng với lời nói của mẹ mình, đá ra một lỗ thủng lớn trên cửa nhà bọn họ, đá con trai ông ta bị gãy xương rồi, còn muốn nhẹ nhàng xin lỗi một tiếng rồi bỏ qua, sao mà được chứ?
Nhưng mà, lúc này ông ta không có cơ hội để bày tỏ sự bất mãn.
Bởi vì Dung Yên bước vào với vẻ mặt đầy sát khí.
Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cô dùng sức đá mạnh vào cánh cửa bên kia.
Nó đã suýt ngã vì cú đá vừa rồi, nhưng bây giờ cũng đã kết thúc sự kiên trì cuối cùng của nó, rơi xuống đất với một tiếng kêu vang.
Tiếng rơi xuống đất ầm ĩ, lại một lần nữa khiến nhà họ Dung giật mình.
Dung Văn Trạch không ngờ rằng lúc này Dung Yên còn đá tiếp, hành động khiêu khích này khiến ông ta vô cùng tức giận.
Cơn giận trong lòng ông ta đã hoàn toàn bị đốt cháy.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nếu hôm nay không đánh chết con nha đầu chết tiệt này, vậy thì ông ta không phải họ Dung nữa.
Ông ta nhanh chóng bước tới, dùng hết sức lực bình sinh... Chỉ cần cái tát đó giáng xuống khuôn mặt thanh tú của Dung Yên, có lẽ khuôn mặt của cô sẽ thật sự bị hủy.
Dung Trân vừa nhìn liền thấy không tốt, vội vàng hét lên: “Anh cả, đừng tát vào mặt...”
Thứ La Kim Hổ nhìn trúng chính là khuôn mặt của Dung Yên, nếu khuôn mặt của con bé bị hủy, vậy thì thật sự sẽ chọc giận La Kim Hổ.
Nhưng người đang tức giận mất lý trí lúc này sao có thể nghe lọt tai được chứ?
Ông ta vẫn không thu lực, lòng bàn tay sắp chạm vào khuôn mặt thanh tú của Dung Yên...
Dung Mạn Mạn hưng phấn đến toàn thân run rẩy...
Ngay khi Dung Mạn Mạn đang mong đợi cha mình sẽ tát Dung Yên khiến khuôn mặt Dung Yên sưng tấy xấu xí thì cô ta lại thất vọng.
Cha cô vậy mà cũng bị Dung Yên đá bay ra ngoài.
Đồng thời cha cô ta cũng hạ cánh cách cô ta không xa, bụi bốc lên khi Dung Văn Trạch hạ cánh đập thẳng vào mặt cô ta.
Dung Mạn Mạn kinh hoảng chưa hoàn hồn lại, cô ta kết luận rằng chắc chắn là Dung Yên cố ý.
Nếu không thì, sao Dung Yên chỉ đá về hướng cô ta thôi?
Mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ không bao giờ nghĩ rằng Dung Yên lại có gan đánh chú hai của mình.
Nếu như lúc nãy bà Dung là tức giận, vậy thì bây giờ bà ta phẫn nộ rồi.
Kể từ khi người con trai cả cách lòng với bà ta hơn 20 năm trước, người con trai thứ hai này chính là bảo bối của bà ta.
Ngoài ra còn có ba đứa cháu trai, cũng là bảo bối của bà ta.
Bây giờ mấy bảo bối..... Có hai đứa bị đánh rồi.
Đây là điều bà ta hoàn toàn không thể nhịn được.
“Dung Yên, mày không lớn không nhổ, mày giống hệt mẹ màu... Mày muốn làm gì?“
Người mẹ trong thế giới này, bất kể ngoại hình, tính cách hay là khí chất...... Đều giống hệt với người mẹ mất sớm ở thời hiện đại của cô.
Dung Yên coi người mẹ này giống như người mẹ ruột của mình, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nói xấu bà ấy nửa câu.
Vốn chính là đến đây để kiếm chuyện, lúc này cô càng không cố kỵ và khách sáo.
Cô cũng không nói nhảm nhiều như vậy, cầm lấy chiếc cuốc dài đặt cạnh cửa, sau đó trực tiếp dùng sức ném thẳng về phía cửa kính của ngôi nhà... Loảng xoảng một tiếng, cửa kính vỡ tan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận