Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 440: Ghét Bỏ

Đáng sợ nhất là không khí đột nhiên trở nên im lặng, giống như bây giờ, khung cảnh thực sự im lặng đến chết người.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trên người bà Triệu.
Tất cả họ đều không tin... chỉ vì bà Triệu lại không tự bào chữa cho bản thân.
Điều này thực sự rất khủng khiếp.
Cho đến khi một giọng nói phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này.
Triệu Đại Toàn hai mắt có chút đỏ lên, anh ta nhìn chằm chằm mẹ mình: “...Không thể nào, mẹ tôi sẽ không làm chuyện như vậy... Mẹ, mẹ mau nói cho con biết, cô ta đang nói bậy phải không? ”
Bà Triệu cảm thấy có chút chột dạ, bà ta không dám nhìn thẳng vào mắt con trai mình.
Sau đó bà ta nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là cô ta nói hươu nói vượn rồi... Sao mẹ có thể làm hại Quế Lan chứ? Mẹ không muốn có cháu trai sao? Trên đời không có ai mà làm như vậy cả...”
Lúc này, viên cảnh sát nói: “Ai đúng ai sai, đến đồn công an nói rõ ràng đi.”
Bà Triệu vừa nghe nói mình phải đến đồn cảnh sát, sắc mặt càng tái nhợt hơn lúc nãy, vội vàng nói: “Tôi bị vu khống, tôi sẽ không đến đồn cảnh sát, tôi ở đây, nếu bây giờ tôi đến đồn cảnh sát, chẳng phải tôi sẽ nhảy vào vũng nước bẩn sao, người khác sẽ nghĩ tôi như thế nào chứ?”
Thái độ của các đồng chí cảnh sát cứng rắn hơn trước.
“Việc này bà không quyết định được đâu... Tất cả đều phải đến đồn cảnh sát.”
Sau đó anh ấy nhìn Dung Yên và nói: “Đồng chí, làm phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Dung Yên gật đầu: “Được, tôi sẵn sàng hợp tác điều tra.”
Nói xong, cô quay đầu lại nhìn bà Triệu: “Sợ cái gì? Lúc trước không phải còn muốn gọi cảnh sát đến bắt chúng tôi sao? Sao bây giờ lại sợ rồi vậy? Bà đừng sợ đó! Nếu không thì...”
Tần Dư đứng ở sau lưng cô lập tức bật ra một câu: “Chị dâu cả, bà ta không dám đi chính là chột dạ.”
Thím Kim lập tức nói: “Đúng vậy, nếu bà không chột dạ thì đi đi! Tôi bằng lòng đi cùng mọi người.”
Bà Triệu hận ba người này muốn chết, hận đến nỗi không thể lập tức cắn chết bọn họ.
Tại sao bọn họ lại có mặt khắp mọi nơi vậy? Bà ta phá bỏ phần mộ tổ tiên của bọn họ à? Nếu không thì sao lại muốn bà ta chết chứ?
“Đúng vậy, nếu không cảm thấy chột dạ thì cứ đi đi!”Những người vây xem đều không sợ lớn chuyện.
Người nào cũng nói ba người bà Triệu đến đồn công an.
Điều này khiến bà Triệu vô cùng hoảng sợ.
“Được rồi, đi thôi!”Đồng chí cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng để tôi dùng biện pháp cưỡng chế.”
Sắc mặt Triệu Đại Toàn không tốt, lúc này anh ta biết rằng, chuyến này không thể không đi.
“Mẹ, nếu chúng ta không làm chuyện trái với lương tâm, đi nói rõ mọi chuyện cũng tốt mà.”
Trong lòng bà Triệu vô cùng khó xử, nếu không phải đồ tiện nhân kia nói có thể kiểm tra trong máu xem có thuốc sót lại hay không... Sao bà ta lại sợ hãi chứ?
Bà ta luôn cho rằng chuyện này đã xảy ra mấy năm rồi, làm gì còn bằng chứng gì nữa chứ.
Nhưng bây giờ không thể không đi được.
Vì thế bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi thì đi, việc tôi chưa từng làm thì tại sao phải sợ? Còn nữa, đồng chí cảnh sát, cô gái này còn trẻ như vậy mà chữa được bệnh gì chứ? Cô ta chính là một kẻ lừa bịp, các anh cũng không thể vì miệng mồm cô ta nhanh nhảu mà tha cho cô ta được….
“Bà mới là kẻ lừa đảo.” Tần Dư tức giận trừng mắt nhìn bà Triệu.
Cậu ấy giống như một con nghé con đang giận dữ, như thể nếu bà Triệu dám nói thêm một câu thì cậu ấy sẽ lập tức xông đến.
Dung Yên vỗ vai của Tần Dư: “Em tức giận gì chứ? Chuyện này cứ giao cho các đồng chí cảnh sát đi.”
Cô quay đầu lại nhìn cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí có nghe thấy bà ta vừa xúc phạm tôi không? Tôi muốn kiện bà ta.”
Bà Triệu:……
Đồn cảnh sát có phải do gia đình cô mở không vậy?
Mở miệng khép miệng liền muốn kiện?
Nhưng mà, bởi vì kiêng kị, cho nên bà ta không dám mở miệng mắng chửi nữa.
Khi cảnh sát thấy bà ta không phản kháng nữa, liền ra hiệu bảo bà ta đi theo bọn họ.
Bà Triệu không cam lòng, nhưng bà ta không còn cách nào khác, chỉ đành phải đi cùng cảnh sát.
Nhưng bà ta cũng biết rằng bây giờ không thể không đi được.
Nếu bà ta biết chuyện này sẽ xảy ra thì dù có đánh chết bà ta thì bà ta cũng sẽ không bao giờ đến đây.
Nói đến chuyện này, còn phải trách đồ xui xẻo Hứa Quế Lan kia, nếu không phải cô ta đến đây, sao bà ta lại nhúng tay vào chuyện này chứ?
Bà ta hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Quế Lan, trong lòng cũng đã có tính toán, sau khi chuyện này kết thúc, nhất định phải bắt con trai ly hôn với đồ xui xẻo này.
Dù sao thì đồ xui xẻo này cũng không thể sinh con được.
Hứa Quế Lan có chút sợ hãi trước ánh mắt của mẹ chồng, cô ấy vô thức dựa vào người chồng mình, nhưng bây giờ Triệu Đại Toàn đang ghét bỏ cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận