Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 377: Vui Sướng

“Chồng ơi…..”
“Thiết Trụ!!!”
Mẹ chồng nàng dâu hai người trợn tròn mắt nhìn thấy Thiết Trụ tỉnh lại, suýt nữa thì kích động đến mức bổ nhào lên người anh.
Cũng may Dung Yên kịp thời ngăn cản hai người bọn họ làm động tác nguy hiểm nảy.
“Hai người đừng đi đè anh ấy, không cẩn thận sẽ bị vỡ miệng vết thương đấy.”
Cô vừa nói như vậy, hai mẹ con lập tức không dám manh động nữa, còn vội vàng lùi ra sau một khoảng.
“Chồng ơi, anh có thể tỉnh lại là chuyện quá tốt rồi!” Vợ Thiết Trụ vô cùng vui sướng, sự kích động của cô ấy lan tràn khắp căn phòng.
Mặc dù hôm qua đã được báo là giải phẫu thành công, nhưng nếu còn chưa thấy người tỉnh lại thì sao cô ấy có thể an tâm được? Hơn nữa nghe nói em gái của Tần Dã bị bắt cóc……Cô càng không ngủ được, đành thức cả đêm.
Sáng nay nghe thấy chồng cô đã tỉnh lại, nhưng Dung Yên không ở đây nên cô không dám tự mình vào xem. Nhỡ may chồng cô bị làm sao, người cứu lại không ở đây thì cô ấy biết làm thế nào?
Thật vất vả mới nhịn được đến bây giờ, rốt cuộc nhìn thấy người đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần tỉnh táo không giống kiểu hồi quang phản chiếu, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
“.....Anh không sao….” Thiết Trụ thì thào nói.
Dung Yên còn có việc khác phải làm, nên nhanh chóng bàn giao lại việc ở bên này: “Hiện tại đừng để anh ấy nói nhiều quá, chị dâu, những lời sau đây của tôi cô phải nhớ cho kĩ, cô nhìn thấy bình thuốc này không? Đây là thuốc đặc thù, trước khi ăn cơm uống một lần, mỗi ngày 3 viên, ngoài ra tôi sẽ viết thêm một phương thuốc nữa, cô cầm ra tiệm thuốc bốc thuốc, nếu trấn trên không có đúng loại thì phải lên huyện, tiệm thuốc trên huyện chắc hẳn sẽ có. Sau khi mua về xong thì mang qua cho tôi kiểm tra lại. Đến lúc đó tôi sẽ chỉ chị phải sắc thuốc như thế nào. Cố gắng phải thuộc hết đơn thuốc này trong ngày mai nhé.”
Cô cũng không thể cứ vậy biến ra hết toàn bộ dược liệu cần đem đi cho họ được. Vết thương đó của Thiết Trụ ít nhất phải uống thuốc trong một tháng rưỡi.
Trong không gian cô có một số loại dược liệu quý, cô có thể cho, nhưng những cái khác thì không được.
Chủ yếu chính là lần này cô không tính lấy tiền của họ, cho nên những dược liệu có thể mua được ở tiệm thuốc thì cô đều để cho họ tự mình đi mua.
Vợ của Thiết Trụ biết chữ, nhưng cô ấy không biết nhiều lắm, lúc trước chưa gả đi cô từng tham gia tiết học xóa mù chữ ở trong thôn.
Nhưng cô là người chịu nỗ lực, cho nên so với những người cùng học xóa mù chữ khác thì biết nhiều hơn một chút.
Cho nên cơ bản toàn bộ đơn thuốc đều đọc hiểu được, chỉ có mấy chữ nhìn không ra, nhưng chuyện này không quan trọng, cô có miệng mà, nếu không hiểu thì đưa cho nhân viên tiệm hỏi là được, người ta sẽ dựa vào đó để bốc cho cô.
Hoặc không thì có thể bảo chú em Thiết Ngưu hoặc Thiết Lâm đọc hộ, hai người họ đều có hiểu biết hơn cô nhiều.
Vợ Thiết Trụ cực kỳ cẩn thận gấp phương thuốc kia lại cất vào trong túi, thận trọng gật đầu: “Được!”
“Nhớ kỹ đó.”
“Hôm nay anh ấy chưa được phép ăn gì cả, nhưng hai người có thể đút cho anh ấy ít nước.” Cô vừa mới hỏi nhỏ qua Thiết Trụ, anh ấy đã đánh rắm.
Vợ Thiết Trụ lập tức gật đầu: “Được!”
“Vốn dĩ tôi tính để cho hai người đưa Thiết Trụ đến sở vệ sinh, nhưng mà nghĩ lại thì thôi cứ để anh ấy nghỉ lại chỗ này 3 ngày đi, cho nên ba ngày này hai người mang theo đồ cá nhân sang để chăm sóc anh ấy nhé, cả hai người cùng tới cũng không sao đâu, bởi vì lúc mà anh ấy cần đi vệ sinh thì sợ một người không đủ, với cả, hai người nhớ đến sở vệ sinh mua một cái bô về để dùng nhé…..Mấy ngày này tốt nhất đừng để Thiết Trụ xuống giường.”
Mấy thứ này cô không cho họ, bởi vì chính cô cũng không có.
Siêu thị không gian không bán đồ vật liên quan đến phương diện y học.
“Được, cái này để tôi bảo Thiết Ngưu đi mua.” Cũng không biết bệnh viện có chịu bán hay không.
Lúc này, Lục đội trưởng đứng ra nói một câu: “Nếu mọi người không chê thì ở chỗ tôi còn có một cái cũ.”
Chủ yếu là thứ đồ này nếu như không có người nhà nằm ở bệnh viện thì các bác sĩ sẽ không bán.
Vợ Thiết Trụ không ngờ anh ấy lại có đồ, vội vàng nói: “Vậy thì cảm ơn anh quá, chúng tôi không chê, không chê.”
“Được, vậy lát nữa nhớ bảo một người theo tôi đi lấy.” Lục đội trưởng nói xong, tầm mắt dừng lại ở trên người Thiết Trụ…..Nếu có thể, anh thật sự rất muốn tiến lên vạch áo người này ra xem miệng vết thương một chút.
Hiện tại nhìn thấy Thiết Trụ tinh thần tỉnh táo nằm đó…..Bộ dáng đâu giống với người đang hấp hối chứ?
Một khắc này, anh tin tưởng việc Dung Yên có y thuật cao siêu.
Cô gái này đúng là một người khó lường.
Dung Yên lại dặn dò hai mẹ con mấy điều cần chú ý khác, ví dụ như duy trì sạch sẽ gì đó.
Chờ hai người nhớ kỹ xong, lúc này cô mới nhìn sang Lục đội trưởng: “Lục đội còn chuyện gì muốn hỏi anh ấy không? Thực ra tôi có kiến nghị tốt nhất là ngày mai anh hãy quay lại hỏi, hiện tại anh ấy mở miệng vẫn rất tốn sức, chờ sang ngày mai thì sẽ ổn hơn”

Bạn cần đăng nhập để bình luận