Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 464: Khả Nghi

Đêm xuống, trời phủ sắc đen, Tần Dã có hơi đứng ngồi không yên, anh khẽ sờ mà lôi kéo mu bàn tay của vợ mình.
Dung Yên hỏi anh: ”Làm sao vậy?”
Tần Dã:....
Cũng không thể bắt anh ở trước mặt nhiều người như vậy nói đã đến lúc phải về phòng nhỉ?
“Không có việc gì, nãy anh thấy trên tay em có muỗi, nên vỗ hộ…..”
Người ngày thường không biết nói dối, bây giờ bởi vì lời này mà cảm thấy thật xấu hổ.
Dung Yên nhìn thoáng qua biểu tình của anh, sao có thể không đoán ra được suy nghĩ thật sự của ai đó kia chứ?
Nhưng mà hiện tại cô cũng không muốn quay về phòng, dù sao ở trong phòng lại không mát bằng ở ngoài này.
Cho nên……Dung Yên làm như mình không biết gì.
Ngược lại còn sai anh: ”Tần Dã, anh đi lấy quả dưa hấu ngâm ở giếng qua đây đi. Em nghĩ là đủ lạnh rồi đấy.”
“Được.” Tần Dã đứng dậy.
Sau đó anh cầm lấy sợi dây treo bên cạnh…..chậm rãi kéo cái xô đựng dưa lên.
Chờ anh vớt dưa ra xong liền đặt lên trên bàn đá.
Mà trong lúc anh đi vớt dưa thì Tần Dư đã sớm nhanh nhẹn chạy vào bếp lấy dao rồi.
“Anh, để em bổ cho.”
Tần Dư muốn bổ, Tần Dã liền đứng sang bên cạnh nhường cho cậu, chờ cậu cắt dưa thành từng miếng nhỏ xong thì anh lập tức đưa hai miếng sang cho cha mẹ vợ ăn trước.
Miếng thứ ba anh mới đưa cho vợ mình.
Dung Yên ăn dưa hấu, trong lòng thực sảng khoái.
“Quả nhiên dưa hấu đặt ở trong giếng nước ngon hơn dưa ở trong tủ lạnh nhiều.”
Mẹ Dung liếc mắt nhìn cô một cái: ”Vậy con còn mua tủ lạnh làm gì?”
“Đương nhiên là vì nó có thể cất đồ ăn rồi! Mẹ, con thấy lúc nãy mẹ đi cất đồ ăn thừa của buổi tối vào tủ còn rất vui vẻ mà, ai lại dám chê tủ lạnh không tốt chứ. Hơn nữa, hôm nay mẹ kiếm được đủ mặt mũi nha! Con thấy lúc mẹ giới thiệu cái tủ lạnh cho thím Kim thì miệng cười tươi đến mức không khép lại được luôn!”
Mẹ Dung:....
Nếu hôm nay không phải ngày đại hỷ thì nhất định bà sẽ cho con nhãi này biết thế nào là lễ độ!
Nhưng mà dưa hấu ăn ngon thật.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Cả nhà đồng thời dừng lại nhìn ra ngoài.
“Ai lại qua đây muộn như vậy?” Mẹ Dung khó hiểu, liền đứng dậy, ”Để mẹ ra nhìn xem.”
Vốn tưởng là người của Tần gia, không ngờ bên ngoài lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ”Xin hỏi, cháu tìm ai?”
Minh Lệ Bình đã đoán ra được thân phận của người trước mắt, cô ta bất động thanh sắc mỉm cười: ”Chào thím ạ, cháu sống ở nhà bên cạnh, hôm nay nghe nói mọi người chuyển đến đây nên có mang ít quà sang chào hỏi.”
“A, cái này, cháu quá khách khí rồi, không cần đâu….” Mẹ Dung ngốc lăng, lúc này bà mới chú ý đến trên tay cô gái kia cầm một chậu cây nhỏ rất đẹp.
“Cũng không phải món gì quý giá lắm, chỉ là bồn hoa nhỏ thôi, chúc mọi người tân gia vui vẻ.”
Minh Lệ Bình trực tiếp đặt bồn hoa vào trong tay mẹ Dung còn chưa kịp phản ứng lại, nói tiếp: ”Vậy cháu không làm phiền thím nữa.”
Nói xong câu đó liền trực tiếp quay về nhà.
Mẹ Dung còn muốn trả đồ lại, nhưng người ta đi mất rồi, chuyện này làm cho bà không biết nên phải làm thế nào trong nhất thời.
Hàng xóm bên này ai cũng nhiệt tình như vậy sao?
Đóng cổng lại, ôm bồn hoa quay về sân.
Bởi vì đây là tứ hợp viện hai sân, từ bên ngoài vào trong viện còn có một cái phòng nhỏ chắn ở bên ngoài nữa, cho nên người ở trong viện cũng không nhìn thấy được tình hình ở bên ngoài thế nào.
Chỉ là khi cả nhà nhìn thấy mẹ Dung quay lại còn ôm thêm một bồn hoa nhỏ ở trên tay, đều có chút ngoài ý muốn.
“Mẹ Yên Yên, ai cho bà bồn hoa này vậy?” Dung Văn Minh hỏi.
Mẹ Dung: ”Hàng xóm cách vách nhà mình là một cô gái, cô ấy bảo tặng chúng ta cái này mừng tân gia, tôi còn chưa kịp từ chối thì cô ấy đã để lại đồ xong đi mất rồi. Giờ phải làm sao?”
Dung Văn Minh cũng rất kỳ quái: ”Cách vách? Ai nhỉ?”
“Không biết, không có nói tên, nhưng mà người đi mất rồi.”
Lúc này Dung Yên thò lại gần, cô vừa nhìn thấy bồn hoa nhỏ lập tức liền nheo mắt lại.
Mẹ Dung thấy thần sắc này của con gái, tức khắc liền cảm thấy khẩn trương: ”Yên Yên, có vấn đề gì sao?”
Dung Yên nói: ”Bồn hoa này rất quý, mẹ, mẹ đưa cho con đi, con đi trả lại người ta.”
Mẹ Dung vừa nghe lời này, vội vàng đưa bồn hoa cho con gái: ”Đây, hình như là cái viện ở bên trái nhà chúng ta ấy.”
Dung Yên gật đầu.
Tần Dã cảm thấy không yên tâm, anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô: ”Anh đi cùng em.”
Dung Yên nhìn anh một cái: ”Cũng được, đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Thời điểm đi đến trước cửa tòa tứ hợp viện cách vách, Tần Dã lịch sự tiến lên gõ ba cái.
Nhưng hai người đứng gõ đến vài lần cũng không thấy có ai ra mở.
Tần Dã cau mày lại: ”Vợ ơi, hình như không có ai.”
Dung Yên nhướn mày: ”Anh gõ thêm lần nữa đi.”
Tần Dã nghe lời gõ cửa thêm một hồi, nhưng kết quả vẫn giống như cũ.
“Bên trong không có một chút động tĩnh nào, hẳn là không có ai rồi.”
Dung Yên nói ”Nếu như vậy thì thứ này không rõ lai lịch, chúng ta không thể nhận được, tốt nhất là mang đến đồn công an đi! Anh về lấy xe đạp đi.” Việc này vẫn nên để cô tự mình đi qua mới có thể trình bày rõ được.
Tần Dã gật đầu:”Ừ.”
Sau đó anh xoay người đi về lấy xe đạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận