Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 188: Báo Công An

Anh đạp xe đến đồn cảnh sát trên huyện nhanh nhất có thể.
Người cảnh sát trực ban nhìn thấy anh, vô cùng ngạc nhiên, sao mới mồng một tết mà lại đến đây rồi?
“Đồng chí, có chuyện gì thế?”
Tần Dã kể chuyện hôm qua có hai người đến nhà anh bắt cóc em gái anh, anh cũng nhấn mạnh rằng sau khi em gái anh phát bệnh thì anh không quản được hai người kia nữa.
Sau đó để bọn họ chạy mất, rất rõ ràng...không chỉ có hai người, chắc chắn còn có những người khác.
Khi cảnh sát trực bạn nghe thấy chuyện này thì rất coi trọng.
“Chúng tôi sẽ điều tra chuyện này ngay bây giờ.”
Tần Dã gật đầu: “Vậy được, tôi về trước, tối qua em gái tôi đã bị sợ hãi, tôi không yên tâm để em ấy ở nhà một mình”.
“Được, cậu về trước đi, chúng tôi sẽ đến đó ngay.”
“Được.”Tần Dã bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Đáng tiếc bây giờ không có phương thức liên lạc nhanh hơn, nếu không, anh nhất định sẽ nói cho vợ anh biết chuyện này.
Không cần suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp leo lên xe đạp trở về thôn.
Về đến nhà, nhìn thấy cửa khóa kỹ, Tần Dã hét vào trong một tiếng: “Em gái, mở cửa đi”.
Giọng nói của anh khá lớn, một lúc sau, Tần Mai đi ra mở cửa, nhìn thấy anh cả, cô bé không giấu được sự vui mừng trong mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của em gái, Tần Dã thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phát bệnh là tốt rồi, “Em gái, tránh ra, anh cả vào trước đã.”
Tần Mai lập tức tránh ra.
Tần Dã đẩy xe đạp vào trong sân, dựng xe đạp xong thì anh bắt đầu quét sân.
Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi đến nơi, anh ấy nhờ Tần Dã đưa anh ấy đến địa điểm xảy ra sự việc.
Sau khi nhìn thấy hiện trường, anh ấy lại vào trong thôn để hỏi thăm điều tra...
Người trong thôn mới biết tối hôm qua... chính là đêm giao thừa, vậy mà lại có người đến nhà Tần Dã để trộm đồ.
Đúng, là trộm đò, bởi vì Tần Dã đã yêu cầu cảnh sát không nói về vụ bắt cóc em gái.
Dù sao em gái của anh hiện tại đã mười ba tuổi, nếu có người biết em gái bị bắt cóc, có lẽ sẽ không tốt cho danh tiếng của em ấy.
Anh không muốn đụng đến mấy chuyện thị phi này.
Nếu là bản thân anh... vậy thì anh sẽ không để ý đến, dù sao danh tiếng của anh ta cũng đã vậy rồi, có xấu hơn nữa cũng không thể xấu đến đâu được.
Nhưng em gái thì khác, danh tiếng của em gái rất quan trọng, hơn nữa năm nay em ấy còn phải đến trường đi học nữa.
Anh không muốn em gái bị mấy người trong trường học chỉ trỏ.
Cảnh sát đồng ý với yêu cầu này, thế đạo này vốn không công bằng với con gái như vậy, chuyện nhỏ xíu xiu cũng sẽ bị phóng đại lên vô hạn.
Trong vài năm trở lại đây, không hiếm trường hợp cô gái có danh tiếng bị tổn hại nên khó lấy chồng hoặc nhảy sông tự tử.
Mọi người trong thôn xôn xao, bọn họ đều không ngờ rằng đang lúc tết nhất mà lại có người đến nhà Tần Dã trộm đồ.
Nhưng nghĩ lại cũng không gì đáng ngạc nhiên, ai bảo nhà bọn họ bây giờ xây đẹp như vậy chứ?
Đó là căn nhà đẹp nhất trong thôn, rõ ràng là có tiền, không trộm nhà Tần Dã thì còn có thể trộm nhà ai?
Thành thật mà nói, bọn họ cũng không thấy thương tiếc đối với chuyện có người đến nhà Tần Dã trộm đồ.
Con người ai cũng giống nhau... Lúc trước nhà Tần Dã nghèo khổ, bọn họ vẫn có thể thông cảm được một chút, nhưng nếu những người từng ở trong bùn lầy đột nhiên xoay người và sống tốt hơn bọn họ gấp trăm lần, vậy thì sự ghen ghét đố kỵ trong lòng bọn họ sẽ nhảy ra ngoài.
Tần Phú Lâm đi tới cửa nhà Tần Dã, nhìn thấy căn nhà mới sáng sủa kia, đôi mắt lóe lên.
Sau đó gõ cửa...
Tần Dã đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy ông ta ở cửa thì lông mày lập tức nhíu lại.
“Tần Dã, chú nghe nói có kẻ trộm đột nhập vào nhà cháu, không có chuyện gì chứ?”
Tần Dã nhìn ông ta: “Không sao, chú về đi!”
Tần Phú Lâm cũng không tức giận vì những lời này, “Chú đến gặp Mai Tử, nghe nói con bé có chút kinh sợ nên chú đến xem con bé thế nào rồi?”
Ánh mắt Tần Dã đột nhiên trở nên sắc bén: “Chú nghe ở đâu mà biết Mai Tử nhà tôi bị kinh sợ vậy?”
Tần Phú Lâm lập tức nói: “Chú đoán thôi, Mai Tử có tính tình nhát gan, sức khỏe lại không tốt, đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy nhất định sẽ sợ hãi, cho nên chú muốn đến xem con bé có sao không, nếu như con bé không sao, vậy thì tốt rồi...”
Ánh mắt Tần Dã vẫn sắc bén như cũ, anh đánh giá biểu tình của người trước mặt, nhưng lại không phát hiện có gì kỳ lạ.
Anh thu hồi ánh mắt: “Trộm đến nhà lúc nửa đêm, Mai Tử hoàn toàn không biết chuyện này, sao có thể bị kinh sợ chứ?”
“A!” Vẻ lo lắng trên mặt Tần Phú Lâm dần biến mất, “Vậy thì tốt rồi, trên đường đến đây chú còn lo Mai Tử bị kinh sợ, xem ra, đúng là chú thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Vậy được, chú về trước, nếu nhà cháu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể đến tìm chú.”
Nói xong, ông ta quay người bỏ đi.
Tần Dã trầm ngâm nhìn bóng lưng rời đi của ông ta...
Vì chứng cứ còn lại quá ít ỏi, cảnh sát ở trong thôn hỏi thăm điều tra, cũng không điều tra ra được chuyện gì, cộng thêm năm mới... thiếu người, cho nên chuyện này cứ như vậy mà không có kết quả...

Bạn cần đăng nhập để bình luận