Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 262: Anh Chở Em Đi

Sau khi Tần Dư và Tần Mai thức dậy, biết hôm nay xe đạp bị anh rể lấy đi rồi, họ cũng không có ý kiến gì.
Họ nhanh chóng ăn cơm sáng, sau đó nói: “Chúng con không đi xe bò, chúng con đi bộ là được, vẫn còn kịp.”
“Đường xa như vậy đấy! Hay là đi xe bò đi!” Mẹ Dung đau lòng.
Tần Dư và Tần Mai đều bài xích việc ngồi xe bò cùng với những người trong thôn.
“Thím, chuyện đó không sao đâu, giống như là…… Chị dâu nói, đi bộ cũng là một kiểu rèn luyện cơ thể, chúng con xem như là rèn luyện cơ thể, với lại, những người khác trong thôn cũng đi bộ đi học, sau này chúng con cũng không thể luôn để chị dâu đưa đón chúng con.”
Lời này đúng lúc bị Dung Yên đi ra nghe thấy.
“Được, vậy hôm nay các em đi bộ đi! Trên đường chú ý an toàn.”
Trong thôn này thật sự có người đi bộ đi học.
Cũng không phải nhà nào cũng có người đưa đón.
Đâu có thời gian như vậy.
“Nhưng mà……” Mẹ Dung vẫn không yên tâm.
“Như vậy đi! Đúng lúc hôm nay chị cũng muốn lên trấn trên một chuyến, các em chờ chị một chút, chị đi cùng các em.”
Dung Yên cảm thấy hay là hôm nay mua thêm một chiếc xe đạp nữa.
Nhưng nghĩ lại cái này cũng không cần thiết, dù sao họ sẽ không ở đây bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ ở lại mấy tháng.
Mẹ Dung vừa nghe có con gái nhà mình đi cùng, bà ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy con tắm nhanh đi, ăn đại chút gì đó rồi đi cùng với chúng.”
Vì thế hai anh em Tần Dư và Tần Mai lại kiên nhẫn đợi khoảng gần mười phút.
Mà lúc này, mẹ Dung cũng chuẩn bị lên đường, bà ấy ngồi xe bò cùng những người trong thôn.
Tần Mai đi đường có chút mệt, nhưng vẫn còn ổn.
Dung Yên cũng ngầm thừa nhận kiểu phương thức rèn luyện này, dù sao cơ thể Tần Mai đúng là có chút yếu đuối, hơn nữa bình thường cô bé còn không thích ra ngoài.
Là một cô bé vô cùng yên lặng.
Đi bộ như bây giờ…… Mấy ngày đầu chắc sẽ có chút mệt, nhưng sau này chắc chắn tốt hơn.
Nhưng mà, họ đi tới nữa đường đã gặp Tần Dã đi xe đạp trở về.
Người đầu tiên nhìn thấy anh là Tần Dư, “Đó là anh cả……”
Giọng nói rất hào hứng.
Dung Yên và Tần Mai ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên là như vậy.
Mà lúc này, Tần Dã cũng đã thấy họ, vì thế anh đạp xe nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến trước mặt họ.
Tới nơi anh phanh xe khẩn cấp.
“Vợ, xe đạp này cho mọi người đi, anh đi bộ về.”
“Em không đi, hay là, anh đưa bọn chúng đến trường trước đi!” Tuy là xe đạp này dường như không có vết máu, nhưng mũi cô khá nhạy.
Vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi.
Vì thế cô cũng không muốn đi chiếc xe đạp này.
Tần Dã vừa nghe vợ anh muốn ném lại cho anh, anh hơi không vui, nhưng nhìn thấy ánh mắt đó của vợ, anh đành phải gật đầu, “Được.”
Sau đó anh nói với Tần Dư và Tần Mai: “Tần Dư ngồi trên xà ngang phía trước, em gái ngồi ở phía sau.”
Tuy em gái là một cô bé, nhưng cũng đã mười ba tuổi, ngồi phía trước thật sự không phù hợp.
Tần Dư cũng nghe lời anh cả, cậu ấy lập tức giúp Tần Mai ngồi vào ghế sau, sau đó mới ngồi xuống phía trước.
Với cậu ấy mà nói, ngồi phía trước thật khó chịu, nhưng cũng có thể chịu đựng được.
Sau khi Tần Dã nhìn hai đứa bọn chúng ngồi xong, anh nhìn về phía vợ anh, “Vợ, vậy em đi từ từ, chú ý an toàn.”
Dung Yên không xem trọng hai chữ an toàn, “Ừm, em biết rồi, anh đi nhanh đi!”
Tần Dã đạp xe rất mau, sau khi đưa Tần Dư và Tần Mau đến cổng trường, anh cũng không dặn dò cái gì mà trực tiếp đạp xe rời đi.
Vội vàng đạp trở về, lúc nhìn thấy vợ mình ở nửa đường, trong lòng anh mới buông lỏng.
Phanh lại ở bên cạnh Dung Yên.
"Vợ ơi, anh đưa em đi lên trấn trên."
Dung Yên lắc lắc đầu, "Rất nhanh là tới, em không nghĩ tới việc ngồi xe."
Tần Dã vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì còn có cái gì không rõ, nhìn quanh bốn phía một chút, cách đó không xa có một con sông, "Vợ, em chờ anh một chút, anh đem xe đạp đi rửa……"
Dung Yên vội vàng ngăn cản anh, "Không cần rửa, em ngồi là được."
Cũng không phải là không chịu được, bây giờ mùi máu tươi cũng tiêu tán rất nhiều.
"Anh quay đầu xe đạp đi, em ngồi."
Vợ của mình đã nói như vậy, tất nhiên Tần Dã phải làm theo.
Dung Yên nhảy dựng lên, sau đó tay cô đặt lên trên eo anh.
Tần Dã bởi vì động tác của cô, thân thể trong nháy mắt cứng đờ.
Dung Yên: ……
Nhạy cảm như vậy sao?
Cô lập tức buông lỏng tay, nắm vào quần áo.
Tất nhiên là Tần Dã cũng cảm nhận được, trong lòng anh sinh ra một chút mất mát.
"Vợ, lợn rừng này bán được hai trăm đồng tiền, tiền ở trong túi của anh, em cầm đi."
Dung Yên vừa nghe thấy số tiền thì mắt sáng rực lên, "Quả nhiên cái này kiếm được rất nhiều tiền. Không uổng công đêm qua anh vất vả. Nhưng mà, số tiền này anh để đó trước đi! Tạm thời không cần đưa cho em."

Bạn cần đăng nhập để bình luận