Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 276: Lo Lắng

Tần Dã nghe thấy lời mẹ vợ nói, khóe miệng càng cong hơn, anh biết là vợ cố ý đi đón anh mà, nhìn xem mẹ vợ nói gì đi.
Dung Yên:……
Sự hiểu lầm này đúng là có hơi lớn, cô định giải thích một câu, nhưng mẹ của cô đã sớm không thèm để ý đến cô…… Đang vui vẻ giúp Tần Dã lấy đồ xuống.
Được, vậy cô dứt khoát khỏi giải thích.
“Ôi, con mang cái gì về vậy, nặng quá!” Mẹ Dung kêu lên.
Tần Dã vội vàng nói: “Mẹ, đây là vài thứ con mua ở trong thành phố, ông nội con gửi một số thứ khác sang, nhưng mà vẫn chưa đến. Chắc là mai hoặc ngày kia mới đến.”
Mẹ Dung có hơi ngạc nhiên, “Nhiều thứ như vậy sao?”
Nếu không mang về đây là được, đâu cần phải đi gửi phiền phức như vậy.
Tần Dã: “Hình như là vậy, là thứ gì thì con cũng không rõ lắm.”
“Được rồi, mẹ, trước tiên mẹ đừng hỏi chuyện này nữa, để Tần Dã đi tắm rửa trước đi! Chút nữa mọi người còn rất nhiều thời gian để trò chuyện.”
Tần Dã nghe thấy vợ anh nói như vậy, thì biết người anh hơi nặng mùi, mặt anh đỏ lên, cũng may làn da màu đồng nên nhìn không rõ màu đỏ đó.
“…… Con đi tắm đây……”
Dựng xe đạp xong, anh gấp gáp chạy vào phòng lấy quần áo tắm rửa.
Mẹ Dung thấy vậy liền nói với Dung Yên: “Vậy chắc Tiểu Tần cũng đói bụng, mẹ đi nấu cơm trước.”
Dung Yên biết mẹ cô không cần cô giúp, vì thế cô giúp Tần Dã mang hành lý vào phòng chính, bởi vì cô cũng không biết bên trong những thứ đó là gì.
Vẫn nên chờ anh tắm xong rồi nói.
Dung Văn Minh đang nằm ở trong phòng đi ra, ông ấy nhìn về phía con gái nhà mình, “Tiểu Tần đã trở về rồi sao?”
Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy, đã trở về.”
“Nhanh quá, ba còn tưởng rằng ít nhất cậu ấy cũng phải ở lại thêm mười ngày nữa.” Chuyến này đi nhận người thân, hơn nữa xử lý yên chuyện mồ mả, ít nhất cũng phải vài ngày.
“Do ba không hiểu tính của anh ấy, xử lý xong mọi chuyện thì chắn anh ấy sẽ về luôn”
Bên đây Tần Dã thoải mái gội đầu tắm rửa, đợi khi anh thay quần áo xong đi ra đã thấy ba vợ đang ngồi, anh lập tức bước tới gọi, “Ba, con đã trở về.”
Sắc mặt Dung Văn Minh hiền hòa, “Trở về là tốt rồi! Chuyến đi này thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi cả! Sức khỏe của ông nội con cũng tốt, ông ấy rất biết ơn thuốc bồi bổ cơ thể mà Yên Yên đưa……” Tần Dã dùng những câu ngắn gọn nhất để kể lại chuyện ở Bắc Kinh.
Sau đó Dung Yên lại bổ sung một câu, “Ba, anh ấy đã mua một căn tứ hợp viện hai tầng ở Bắc Kinh, đợi sau khi chúng ta trở về Bắc Kinh thì ba và mẹ về sống với chúng con nhé.”
Câu này của cô khiến mẹ Dung đúng lúc đang bước vào nghe thấy.
Rất là kinh ngạc, “Mua tứ hợp viện? Hay là hai tầng? Ở đường nào?”
“Ở cách nhà họ Tần một con phố……” Tần Dã nói địa chỉ.
Anh vừa nói thế thì một người gốc Bắc Kinh như mẹ Dung đương nhiên đã biết là chỗ nào.
Bà ấy càng sốc hơn.
“Nhà bên đó giá cả không hề thấp…… Các con lấy đâu ra tiền mua nhà ở?”
Khu bên đó có thể nói là khu vực đắt đỏ nhất Bắc Kinh, huống hồ là tứ hợp viện hai tầng.
Giải thích việc này phải để Dung Yên, hơn nữa cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
“Căn nhà có giá 15.000 đồng, trước đây chúng con có dành dụm được một ít tiền, phần còn thiếu anh ấy hỏi mượn anh họ Tần Chân, nhưng cũng không hẳn là mượn, chúng con dùng hai khối vàng nặng khoảng nửa cân để thế chấp.”
Mẹ Dung:……
Dung Văn Minh:……
Hai người im lặng một hồi.
Dung Văn Minh nói với Tần Dã, “Con làm rất ổn thỏa, rất tốt!”
Mẹ Dung nhanh chóng gật đầu theo, “Đúng vậy, chuyện này làm rất tốt, nợ tiền không sợ, chỉ cần cố gắng làm việc…… Số tiền này có thể trả được.”
Tuy là bà ấy nói như thế, nhưng trong lòng bà ấy lại vô cùng lo âu.
Nợ đó cũng không phải là một hai trăm, đó chính là 8.500 đồng đấy…… Biết trả tới khi nào mới hết chứ?
Dựa theo nhà xưởng có hiệu xuất khá tốt ở Bắc Kinh, tiền lương công nhân cộng tiền thưởng cũng chỉ là 35 đồng.
Cho dù là hai người đều đi làm…… Vậy chẳng phải cùng nhau làm việc mười năm mới trả hết?
Lúc này, bà ấy hối hận vì đã bán căn nhà trước kia cho gia đình vô lương tâm đó với giá 1200 đồng.
Nếu căn nhà đó vẫn còn thì cũng đủ cho cả nhà họ ở, đâu cần phải gánh khoảng nợ lớn như vậy.
Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới là bà ấy hận không thể lập tức trở về Bắc Kinh trả lại tiền và đuổi cả nhà họ đi.
Mức giá này thấp tới 13-14 lần đấy!
Dung Văn Minh cũng lo lắng, nhưng mà, ông ấy nghĩ khoảng thời gian này chăm sóc sức khỏe thật tốt, đợi khi trở về xem có thể làm được việc gì…… Kiếm thêm chút nào đỡ chút đó, cũng có thể giúp đỡ vợ chồng trẻ giảm bớt gánh nặng.
Dung Yên có thể nhìn ra sắc mặt họ rất miễn cưỡng, vì thế cô cười nói:
“Ba, mẹ, thật ra hai người không cần lo lắng, đầu tiên không nói nếu không có tiền trả thì dùng khối vàng gán nợ.”
“Số tiền này vẫn có thể trả được, tổ quốc chúng ta ngày càng tốt hơn…… Như vậy cơ hội kiếm tiền cũng không phải ngày càng nhiều sao.”
“Sau này, tiền lương mỗi năm sẽ tăng, với lại, đến lúc đó chúng con thành sinh viên, cơ hội kiếm tiền cũng rất nhiều, hơn nữa, mọi người quên là Tần Dã còn có thể đi săn sao. Trên núi còn có rất nhiều lợn rừng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận