Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 64: Bắt Cóc Đạo Đức

Sau khi Dung Yên xong việc, tự nhiên là cô sẽ rời đi.
Chiêu ngày hôm nay của cô, không tới 100% thì cũng tới 80% người dân là thật sự bị cô dọa sợ.
Dù sao trong thời gian ngắn, những thanh niên trí thức đó và thôn dân đều sợ cô.
Đây là một người tàn nhẫn…… Cũng tàn nhẫn giống tên nhóc Tần Dã kia, chỉ là cách thức tàn nhẫn của hai người họ không giống nhau.
Chẳng trách họ có thể trở thành người một nhà.
Tàn nhẫn ở chung với tàn nhẫn.
Diệp Duật nhìn thấy Dung Yên đi rồi, ngẫm nghĩ, anh ta vẫn nên đuổi theo, “Dung Yên, cô chờ một chút.”
Dung Yên dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.
Diệp Duật không dám nhìn vào mắt cô, lúc này tâm trạng anh ta phức tạp khó tả.
“Tại sao cô lại nuốt lời?” Anh ta cho rằng cô nên giữ lời hứa.
Dung Yên cười lạnh, “Tôi cũng không tố cáo anh, nuốt lời chỗ nào? Xin lỗi qua loa phát thanh là do các người vu khống tôi nhặt được tiền của người khác, còn loại chuyện thi đại học này…… Tôi sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
Diệp Duật:……
“Nói cách khác, nếu tôi khiến anh không được thi trong lần thi đại học này, vậy anh có thể tha thứ cho tôi không?”
Sao có thể tha thứ? Hủy đi tiền đồ của người khác cũng không khác gì cắt đứt con đường công danh của họ, tương đương với hủy hoại cuộc đời của người đó.
Vậy trong lòng anh ta còn muốn giết người nữa đó.
Vẻ mặt Dung Yên châm biếm, “Nhìn đi, anh cũng không phải thánh phụ đúng không? Vì thế, đừng đứng nói chuyện mà không đau eo. Với lại……”
Khóe miệng cô nhếch lên, “Thật ra trong lòng anh vẫn nên cám ơn tôi, dù sao Từ Khả vào tù thì anh đã có thể dễ dàng thoát khỏi con rắn độc đó.”
Sắc mặt Diệp Duật lúc xanh lúc trắng, dù sao cũng không có liên quan gì đến nhau.
Anh ta muốn phản bác, nhưng dù thế nào cũng không thể mở miệng được.
Sau một lúc lâu sau, mới nói được một câu, “Cô đừng nói Từ Khả như vậy, Từ Khả chỉ là nhất thời bị choáng váng mà thôi……”
Trước đó, Diệp Duật thật sự có chút buồn phiền Từ Khả, bởi vì trong cảm nhận của anh ta, Từ Khả không phải là một cô gái lương thiện.
Nhưng sau khi biết được Từ Khả thật sự bị bắt thì anh ta lại có chút đồng cảm với Từ Khả.
Dù sao cô ta mới hai mươi, nếu thật sự bị bắt vào tù, vậy đó chính là kết án, điều này sẽ hủy hoại tương lai của Từ Khả.
Việc này xảy ra với một cô gái chưa lập gia đình…… Cũng thật quá độc ác.
“Sang năm, cô còn có thể thi lại, có thể tha thứ cho cô ta không?”
Dung Yên khịt mũi coi thường, người này vẫn tới cầu xin.
“Từ Khả có biết anh cầu xin cho cô ta không? Chắc cô ta không biết.”
“Như vậy đi! Ngày mai, tôi sẽ làm một chuyện tốt, cực khổ lên trấn trên thăm cô ta một chút, chuyển lời quan tâm của anh tới cô ta.”
“Như vậy, cô ta sẽ rất cảm động, sau này ở trong nhà lao buồn khổ sẽ có tình yêu của anh làm chỗ dựa, cô ta sẽ sống hạnh phúc hơn một chút, đợi sau khi cô ta cải tạo xong được tại ngoại, vậy nhất định sẽ tìm anh. Còn anh yêu thương cô ta lại tốt bụng như vậy, chắc sẽ không vứt bỏ cô ta mà đi tìm cô gái khác để kết hôn chứ?”
Sắc mặt Diệp Duật lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta không ngờ Dung Yên lại có thể nói như vậy.
Dung Yên nhìn dáng vẻ này của anh ta, mở to hai mắt nhìn, “Không! Không! Vậy là anh không định chờ cô ta ra sao? Sao lại có thể thế chứ! Anh chính là trụ cột tinh thần của cô ta, là hy vọng sống của cô ta, chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn cô ta mất đi hy vọng mà chết?”
“Chẳng qua tôi chỉ để cô ta nhận lấy hình phạt thích đáng, dù sao thì không có quy củ thì sao thành phép tắc, làm chuyện sai thì phải gánh chịu hậu quả, đây cũng là tốt cho cô ta, cái này là tôi phòng ngừa sau này cô ta phạm sai lầm lớn hơn nữa. Đợi cô ta ra, vậy có thể làm lại cuộc đời, sống một cuộc sống mới.”
“Nhưng nếu như anh vứt bỏ cô ta như vậy, chẳng khác nào là giết người, anh sẽ khiến cô ta không sống nổi mất! Sao anh lại có thể tàn nhẫn vậy chứ?”
Thánh phụ? Thánh mẫu? Bắt cóc đạo đức? Ai mà không làm được chứ?
Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, bổn cô nương khiến cho thắt lưng anh đứng thẳng…… Cũng phải biết đau.
Lúc này, anh ta chỉ mong mình chưa từng xuất hiện ở chỗ này.
Dung Yên nhìn vẻ mặt của anh ta, cười nhạo một tiếng, sau đó không để ý tới anh ta, đẩy xe đạp nghênh ngang mà đi.
Còn lại Diệp Duật khắc sâu ánh mắt giễu cợt của cô vào lòng, rất lâu sau cũng không thể buông bỏ được.
Dung Yên đạp xe đạp tới cửa nhà, đã nhìn thấy cậu nhóc Tần Dư ló đầu ra nhìn.
Cô nhảy xuống xe, “Em đang nhìn gì thế? Đang nhìn xem chị có trở về hay không sao?”
Tần Dư bị bắt trúng, muốn lùi lại nhưng không kịp, “…… Sủi cảo xong rồi, ăn được rồi.”
Dung Yên vừa nghe, khỏi phải nói, cô đi tới đi lui, thật sự là đói đến lờ đờ rồi.
Lúc cô đang định đẩy xe đạp vào, đã nhìn thấy Tần Dư chạy nhanh ra, “…… Chị dâu, em giúp chị đỗ xe.”
Từ lúc mua chiếc xe đạp này tới bây giờ, cậu ấy còn chưa được sờ cái nào.
Dung Yên nhìn dáng người thấp bé của cậu ấy, tuy cô không nói, nhưng ánh mắt của cô lại muốn nói.
Em được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận