Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 430: Dập Lửa

Dung Văn Minh đứng ở gần bà Dung nhất đều cảm nhận được rõ ràng, một cỗ lửa giận phát từ trong ra ngoài.
Ông cảm giác nếu mình không nhanh đi dập lửa thì con gái bảo bối của ông sẽ tiêu chắc rồi.
Vội vàng nói: “Đây là con ruột, con ruột đó…..Chúng ta không thể so đo với nó được, bà đừng nóng giận, nóng giận mau già…..”
Rất tốt, ông thành công rồi…..
Thành công dời đi lửa giận của bạn già lên người mình.
Mẹ Dung giống như gầm lên: “Dung Văn Minh……Ông nói ai già hả??”
Cả nhà giống như cũng bị một tiếng gầm này của bà làm cho rung chuyển.
Mấy anh em Tần gia:.....?
Thật sợ hãi.
Hiếm khi ba người có chung một suy nghĩ.
Bọn họ yên lặng lùi ra sau một bước, lại lùi thêm một bước……Ở bên ngoài ăn dưa không tốt sao, sao cứ phải đi vào trong này làm cái gì?
Dung Văn Minh khổ không nói được…..Sao lửa giận lại trút lên người ông rồi? Có phải bạn già đến cái gì trung niên gì gì đó rồi không?
“......Tôi già, tôi già, tôi nói tôi già mà…..Mẹ Yên Yên, mấy đứa Tiểu Tần còn ở đây đấy.”
Ba anh em Tần Dã:....
Bọn họ có thể không ở.
Xin trời thương xót, đừng để ý tới họ.
Tổ ba người nhỏ yếu cuối cùng vẫn nhích lại gần chỗ của Dung Yên.
Đứng cạnh cô sẽ có cảm giác an toàn hơn một ít.
Tần Dã cảm thấy dựa vào vợ mình không có vấn đề gì cả.
Mà hai đứa nhóc Tần Dư và Tần Mai lại càng không cảm thấy có vấn đề gì.
Dung Văn Minh muốn đẩy chuyện này sang cho con gái xử lý.
Vậy nên ông quay đầu, lời lẽ nghiêm túc: “Yên Yên, mẹ con cũng là lo lắng cho con thôi, về sau đừng nói bà ấy già nữa, bà ấy nhọc lòng biết bao……Con nhìn xem đầu tóc mẹ con bạc cả rồi kìa, mặt cũng có nếp nhăn nữa…..Về sau không được chọc cho bà ấy tức giận…..”
Dung Yên:.....
Lão Dung đồng chí, con không biết ba là vô tình hay cố ý, nhưng mà ba xong rồi.
Thần cũng không cứu nổi ba đâu.
Ba anh em Tần gia nhìn người phụ nữ đã tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng ngược lên trời, đồng loạt nuốt nước miếng.
Tần Dư lanh lợi nhất, cậu nói khẽ với Dung Yên: “Chị dâu, em còn chưa làm xong việc nữa, em đi trước nhé.”
Nói xong liền nhanh chân chạy đi, đây không phải là nơi cậu có thể ở lâu được.
Dung Yên:....
Có quỷ mới tin!
Tần Mai cũng nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Chị dâu, anh hai bảo có nhiều bài anh ấy không biết làm, em đi chỉ cho anh ấy.”
Nói xong cũng chạy nốt.
Dung Yên kinh ngạc:....
Cô đau lòng.
Cô gái nhỏ ngày thường thành thật biết bao, không ngờ có ngày cũng sẽ biến thành dáng vẻ như vậy.
Tổ ba người ban đầu chỉ còn lại Tần Dã.
Dung Yên ngẩng đầu nhìn anh, “Còn anh có việc gì?”
Tần Dã: “....Anh có, vừa nãy anh bỏ hạt dưa hấu cho em, sợ để đó bị mèo ăn mất, anh đi xem một cái….”
Miệng anh vụng, mấy chuyện khuyên can này anh không biết làm.
Đặc biệt còn là chuyện của cha mẹ vợ.
Mặt Dung Yên không có bất kỳ biểu tình gì, nhà cô không có mèo, cũng không có chó.
Mấy người này……Đều học hư hết rồi!
Bạn hỏi vì sao núi lửa lại bùng nổ ư? Đương nhiên là bởi vì có người không ngừng đổ thêm dầu vào lửa rồi.
“Dung Văn Minh, ông mới già, cả nhà ông đều già……”
Dung Văn Minh nói thầm: “Cả nhà tôi không phải chỉ có mình bà thôi sao?”
Dung Yên nhìn con số tử vong không ngừng nhấp nháy nhảy nhót ở trên đầu lão ba mình đếm ngược, cô cảm thấy…..Đến lúc rồi.
Vì thế khom lưng, chuẩn bị âm thầm chuồn đi.
Nhưng Dung Văn Minh lại tóm cô lại: “Yên Yên, đợi đã, bây giờ con không được đi…..”
Vốn dĩ Dung Yên còn đang cảm thấy hơi có lỗi một chút, tức khắc cảm thấy lửa giận của mẹ mình hình như lại lớn hơn rồi……Có thể đốt lão Dung đồng chí không còn mảnh giáp nào.
“Yên Yên, con qua dỗ mẹ con đi.”
Sớm biết như thế thì lúc trước cần gì phải chọc vào.
Không thấy được vợ ba hiện tại đang trong trạng thái càng dỗ càng hỏng chuyện hay sao?
Nhưng mà nhìn thấy lão ba liều mạng chớp mắt truyền tín hiệu cầu cứu đến cô, Dung Yên lại mềm lòng.
Thôi….
Mông vừa mới dịch đi một tí lại quay lại chỗ cũ.
“Mẹ, mẹ đừng giận nữa, là do ba con cố ý chọc mẹ đấy, qua đây, mau ngồi xuống, con phân tích cho mẹ nghe chuyện hạ thuốc.”
Mẹ Dung cười lạnh: “Ai thèm nghe chứ.”
Dung Yên thở dài một hơi: “Nhưng mà có khả năng ngày mai bà mẹ chồng đó sẽ đến nhà mình tìm con đấy.”
Mẹ Dung vốn muốn bảo “đáng đời”, nhưng cuối cùng bà vẫn nhịn lại.
Dung Văn Minh liếc nhìn thần sắc của bạn già, thấy bà ấy quả nhiên không tức giận như trước nữa.
Vì thế ông rất phối hợp hỏi: “Sao bà ta lại tìm đến đây? Không phải bảo thím Kim với cô cháu gái kia đừng không nói chuyện này ra ngoài sao?”
Thời điểm hỏi câu này, ông dứt khoát ngồi hẳn xuống ghế, còn thuận tiện kéo tay bạn già.
“Mau ngồi đi, chúng ta nghe xem con gái nói gì, chuyện này rất nghiêm trọng đấy! Bà mẹ chồng ác độc kia khẳng định rất khó chơi, nếu bà không nghĩ biện pháp giúp con gái thì không được đâu.”
Mẹ Dung:.....A!
Nhưng mà bà ngồi xuống xong cũng không giận dỗi đứng dậy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận