Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 457: Bận Rộn Tới Đêm

“Mẹ, con biết số tiền này là mẹ…… Tuy là hiện giờ con không biết vì sao mẹ phải cho Yên Yên, nhưng mà nó sẽ không cần, mẹ lấy về đi, với lại, trời có hơi tối, con đưa mẹ trở về.”
Mẹ Dung không trả lời, “Không phải mẹ đã nói, nếu các con không cần số tiền này…… Thì cứ chôn trong mộ của ba con đi.”
Dung Văn Minh:……
“Mẹ thật sự chịu chôn tiền xuống đất sao? Đây chính là hai trăm đồng tiền đấy!”
Trước kia không phải trong mắt bà ta toàn là tiền sao?
Câu cuối cùng này thì ông ấy không nói ra, bởi vì ông ấy sợ sau khi ông ấy nói xong, bà lão sẽ tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Bà Dung không để ý tới ông ấy.
Hai trăm……Đương nhiên là bà ta tiếc, lúc này lòng có chút thắt lại đau đớn.
Đứa con chẳng ra gì này còn đưa tới đưa lui tiền ở trước mặt bà ta, thật sự muốn khiến bà ta đổi ý lấy về sao?
Hít sâu một hơi, “Xem như là…… Mẹ nghĩ gặp ba con cũng tốt.”
Bà Dung trừng mắt liếc nhìn ông ấy một cái, “Con yên tâm, ngày mai mẹ sẽ không đi, cũng sẽ không gây chuyện, cũng sẽ không để cả nhà thằng hai gây chuyện, như vậy thì, con có thể cầm tiền chứ?”
Sau khi bà Dung nói xong lời bà ta muốn nói, liền bước tập tễnh đi mất.
Dung Văn Minh suy nghĩ, vẫn nên đi theo phía sau bà ấy.
Bà Dung biết ông ấy đi ở phía sau, cũng không để ý tới.
Rốt cuộc hai mẹ con không ai nói gì…… Dù sao vết rạn nứt và tổn thương cũng đã rất sâu, cũng không dễ dàng chữa lành như vậy.
Khi đưa đến chỗ cách nhà Dung Văn Trạch không xa, Dung Văn Minh vẫn trực tiếp nhét tiền vào trong túi bà lão.
Sau đó không nói một câu trực tiếp xoay người rời khỏi.
Tiền này, ông ấy không cần, tin rằng Yên Yên cũng sẽ không cần.
Thân thể bà Dung đứng thẳng bất động một lúc lâu.
Cho đến khi xuất hiện một giọng nói, “Bà nội, bà đứng ở chỗ này làm gì? Có phải bà đến nhà bác cả không?”
Bà Dung ngẩng đầu nhìn thấy là cô ta, đứa cháu gái có nhiều mưu mô nhất, không khỏi tức giận nói: “Tôi muốn đi đâu, còn phải nói với cô sao?”
Vẻ mặt Dung Mạn Mạn hơi ngập ngừng, sau đó trên mặt đầy vẻ bi thương, “Bà nội, con đây là lo lắng cho bà.”
Bà Dung hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến cô ta.
Đi thẳng về phía nhà.
Dung Mạn Mạn nhìn tấm lưng đó, đôi mắt cô ta híp lại một chút, sau đó phát ra một tia độc ác……
Nếu, bây giờ cô ta đẩy chết bà lão…… Nếu như bà ta chết.
Có phải con khốn Dung Yên đó không thể làm lễ cưới không?
Dù thế nào, bà lão này vẫn là mẹ ruột của bác cả cô ta, cũng là bà nội ruột của con khốn Dung Yên đó.
Ý nghĩ ác độc này giống như cỏ dại bị gió lớn thổi, sinh sôi phát triển mạnh mẽ.
Khiến cô ta đuổi theo, sau đó từ từ đưa đôi tay ác độc ra.
Ngay lúc sắp đẩy ngã bà lão, đột nhiên bà Dung ở phía trước quay người.
“Cô làm gì thế?” Khi đôi mắt đục ngầu của bà Dung nhìn thấy đôi tay vẫn còn dừng lại trên không trung, lập tức có vài phần khí thế “Không phải là cô muốn đẩy tôi đấy chứ?”
Cơ hội của Dung Mạn Mạn đã mất, cô ta đang suy nghĩ có nên dứt khoát dùng sức đẩy mạnh một lần không?
Nhưng khi cô ta liếc nhìn thấy có bóng người ở cách đó không xa thì cô ta liền cất giấu suy nghĩ này.
Nhanh chóng thu tay lại.
Trên mặt lập tức hiện lên vẻ đau lòng, “Bà nội, sao bà có thể nói con như vậy? Bà chính là bà nội ruột của con… Sao con có thể làm ra loại chuyện ác độc này? Bà nội, có phải bà nghĩ quá xấu về con rồi không?”
Bà Dung cười lạnh, chỉ với lời nói vừa rồi của cô ta thì bà ta đã dám khẳng định con quỷ này muốn đẩy bà ta.
“Tôi khuyên cô làm người vẫn nên lương thiện một chút, người đang làm, trời đang nhìn, sau này đừng để tôi thấy cô làm động tác nhỏ nào nữa, bà già này không phải cô muốn hại là có thể hại chết đấu.”
Sau khi nói xong câu đó, bà ta trực tiếp xoay người rời đi, chẳng mấy chốc đã vào sân.
Dung Mạn Mạn đứng tại chỗ sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Sau đó, cô ta kiềm chế cơn giận của mình, rồi làm như không có việc gì vào nhà.
Bên đây Dung Văn Minh mang tâm trạng phức tạp về tới nhà.
Ông ấy đi vào bếp.
Mẹ Dung nhìn thấy ông ấy ngồi sau bếp, liền hỏi, “Ông có mang tiền trả lại không?”
Dung Văn Minh gật đầu, “Ừm.”
Sau khi mẹ Dung nghe thấy tiền đã được trả về, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vốn định hỏi lại vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt ông ấy không tốt, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Bà ấy lấy hết trứng gà ra khỏi nồi.
Lại dùng thuốc màu nhuộm hồng.
Dung Văn Minh nhìn thấy rất nhiều, vì thế bước tới giúp đỡ, “Để tôi đến.”
Hai vợ chồng bận làm việc này việc nọ, bận rộn đến hơn hai giờ khuya, lúc đó mới đi ngủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận