Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 320: Người Tới Không Có Ý Tốt

"Vậy cậu cũng rất lợi hại, điều này chứng tỏ đồ đệ có thể xuất sư, đi, hôm nay chúng ta đi xem một chiếc khác, đây là cái buổi chiều ngày hôm qua mang về từ thôn Lý gia, nghe nói hư hỏng một đống lớn, cậu nhìn thử xem."
Sẵn tiện ông ấy cũng có thể học hỏi thêm nhiều thứ.
Không còn cách nào khác, công việc này cũng là do ông ấy học từ chỗ người khác, chỉ là học không tới.
Nhiều năm như vậy, kỹ thuật của ông ấy cũng không có tiến bộ, vẫn không thể học thêm cái gì! Cũng như không có ai dạy cho ông ấy.
Lúc những kỹ thuật viên trong huyện tới, ông ấy đã muốn học trộm, nhưng mà không biết những người này có tư tưởng như thế nào, không muốn để cho ông ấy học trộm.
Tần Dã hoàn toàn không có chút khẩn trương nào, mười phần bình tĩnh gật đầu, "Được, vậy đi qua nhìn xem."
Hai người đi đến chỗ máy kéo có vấn đề trước.
Tần Dã bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của anh……
Bên này hai vợ chồng đội trưởng Tần và Hoàng Thúy Hoa dẫn theo con trai thứ tư đi đến nhà Tần Dã.
"Đồng chí Dung, có ở nhà không?"
Mẹ Dung đang quét rác ở trong sân, bà ấy nghe thấy giọng nói của đội trưởng Tần, vì thế nên đi ra mở cửa.
Lúc nhìn thấy ba người nhà bọn họ……Còn cầm cả quà, thì có chút ngoài ý muốn.
"Các người đây là……." Tới làm gì?
Hoàng Thúy Hoa vừa nhìn thấy là mẹ vợ Tầm Dã mở cửa, cũng đi lên cầm lấy tay mẹ Dung, trên mặt mang theo sự nhiệt tình.
"Chị dâu Dung, chúng tôi có chút việc muốn tìm chồng chị, không biết ông ấy có ở đây không?"
Mẹ Dung: ……
Tìm bạn già nhà bà ấy? Bọn họ muốn làm gì?
Nhưng mà bà ấy vẫn gật đầu, "Ở, nhưng các người phải đợi một lúc, ba của Yên Yên đang uống thuốc……Việc này có chút phiền phức, phải tốn tận nửa tiếng."
Chủ yếu là Dung Yên phải châm cứu cho ba mình, nhưng mà việc này không tiện nói, nên phải tìm một lý do thỏa đáng khác.
"Nửa tiếng? Uống thuốc gì mà cần thời gian dài như vậy?" Hoàng Thúy Hoa có chút khiếp sợ hỏi.
Cả đời của bà ấy cũng chưa từng nghe nói uống thuốc phải cần nhiều thời gian như vậy.
Vẻ mặt mẹ Dung bình tĩnh, “Chỉ là một ít thuốc điều trị thân thể, nên mới cần thời gian lâu như vậy, vậy thế này, nếu không các người đi về trước, có việc thì qua đây trễ một chút.”
Đây là muốn bọn họ trở về? Hoàng Thúy Hoa tất nhiên là không muốn rời đi nữa.
Hơn nữa, bà ấy đến đây là để giải quyết cho xong chuyện này, như vậy thì bà ấy cũng yên tâm hơn.
Vì thế vội vàng nói: “Chỉ có nửa tiếng, chúng tôi chờ một lát không sao đâu.”
Đại đội trưởng Tần cũng nói: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ chờ một lát.”
Mẹ Dung nhìn thấy bọn họ thật sự muốn đợi ở chỗ này nửa tiếng nữa, trong lòng lập tức có một chút cân nhắc, yêu cầu của gia đình này thật sự không nhỏ đâu!
“Nếu như vậy, thì các người đi vào đi!”
Mẹ Dung đứng qua bên cạnh.
Lập tức một nhà ba người của đại đội trưởng Tần đi vào.
Hoàng Thúy Hoa nhìn căn nhà, “Ôi chao, chị dâu Dung, có chị ở đây là ngôi nhà này khác hẳn, chị quét dọn chỗ này cũng quá sạch sẽ rồi, đã không ngửi thấy một chút mùi phân gà vịt nào nữa.”
“Nhà của chúng tôi nuôi gà ở sân sau, cho nên sân trước mới không ngửi thấy mùi thối.”
Nếu như có thể ngửi thấy một mùi thối nào, vậy thì gà còn chưa nuôi lớn thì nhất định cũng đã bị con gái của bà ấy giết hết.
Con gái bà ấy không ngửi được những mùi thối này.
“Tôi nói này! Cũng là do chị chăm chỉ, nếu không thì mùi cũng sẽ bay đến sân trước”. Hoàng Thúy Hoa ra sức khen.
Dù sao lát nữa còn phải nhờ người ta.
Khóe miệng mẹ Dung giật giật: “Các người vào nhà ngồi một chút, tôi rót nước cho mấy người uống.”
Hoàng Thúy Hoa lập tức nói: “Không cần, không cần, chúng tôi uống nước lọc là được.”
Nghe những lời này, còn tưởng bà ấy nấu nước đường cho uống à? Nghĩ cũng đẹp quá.
Hai ba con Dung Yên và Dung Văn Minh tất nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện ở bên ngoài.
Cô nhỏ giọng nói: “Chắc là bọn họ muốn tới chỗ ba học sửa máy kéo,”
Dung Văn Minh gật đầu, “Chắc là như vậy rồi. Yên Yên, con nói xem lát nữa ba phải từ chối như thế nào?”
Nếu như đổi thành người khác, vậy cứ trực tiếp từ chối là được, nhưng mà đây lại là gia đình đại đội trưởng……Tục ngữ nói hiện quan không bằng hiện quản, nếu như chuyện này gây ra ít vướng bận, thì cũng rất phiền toái.
Dù sao bọn họ cũng phải ở đây sinh hoạt vài tháng nữa.
Nhưng thật ra ông ấy không sợ, chắc chắn Tần Dã cũng sẽ không lo lắng, nhưng mà không phải còn hai đứa nhỏ sao?
Dung Yên nhướng mày đáp, “Cái này cần gì phải hỏi chứ, trực tiếp từ chối là được, vốn dĩ ba tới đây là để tu dưỡng thân thể, còn cần phải lấy cớ khác sao?”
Không muốn dạy thì không cần dạy, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Còn muốn bận tâm đến tâm tình của người khác sao? Lại còn không phải là người có quan hệ tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận