Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 60: Chặn Lại Giữa Đường

Tiểu Vương có chút choáng váng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu ấy tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Lâm Quân.
Cậu ấy chỉ hiểu một điều.
Đó chính là cô gái tên Dung Yên vừa rồi là một người tốt.
“Tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, bây giờ tôi sẽ đến đại đội Tần gia.” Lâm Quân nói xong liền bước ra ngoài.
Sau khi phản ứng lại, Tiểu Vương vội vàng nói: “Vậy tôi đi cùng anh.”
Cả bộ phận bọn họ cũng chỉ có một chiếc xe cấp trên đưa xuống mà thôi.
Lâm Quân ngồi vào ghế lái, Tiểu Vương nhanh chóng mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Đương nhiên bọn họ cũng không xa lạ gì với đại đội Tần gia...
Dung Yên không biết chuyện này, lúc này cô đang đạp xe ra khỏi huyện.
Sau đó cô nhìn thấy một bóng người ngồi ở ven đường cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, nếu như cô nhìn không lầm thì người phụ nữ đó chính là Từ Khả.
Người phụ nữ này vậy mà lại ở đây một mình, còn Diệp Duật đâu rồi?
Cùng lúc đó, Từ Khả cũng nhìn thấy Dung Yên.
Người vốn đang vô cùng mệt mỏi, lập tức lấy lại tinh thần, cô ta nhanh chóng đứng dậy, đứng giữa đường ngăn Dung Yên lại.
Dung Yên nhìn thấy động tác của cô ta, khóe miệng nhếch lên, tự mình tìm chết, vậy thì đừng trách cô.
“Dung Yên, dừng lại cho tôi.” Từ Khả nhìn thấy người càng lúc càng đến gần, cô ta có chút sợ hãi.
Cô ta vô cùng lo sợ người phụ nữ điên này sẽ bất chấp tất cả tông vào mình, cho nên đôi mắt cô ta luôn cảnh giác.
Dung Yên vẫn thản nhiên đạp xe đạp, cho đến khi đến gần— cũng chính là bánh trước của xe đạp chạm tới chân Từ Khả, cô mới bóp phanh để dừng lại.
Cô chống một chân xuống đất, nhướng mày nhìn người sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch trước mắt.
“Sao vậy, chặn tôi ở đây sao?”
Từ Khả còn chưa thể bình tĩnh lại được, lúc nãy cô ta xém chút nữa bị con tiện nhân Dung Yên này đâm chết.
Lúc này, nghe thấy lời nói của Dung Yên, cơn tức giận kìm nén trong lòng cô ta cũng bộc phát ra ngoài.
Giọng nói sắc bén: “Dung Yên, có phải cô đến đồn cảnh sát rồi không?”
Dung Yên: ...
IQ của người phụ nữ này thật đáng lo ngại.
Đúng thật là không đánh đã khai mà.
Khóe miệng Dung Yên nhếch lên:“Sợ hãi sao?”
Sắc mặt Từ Khả càng thêm khó coi :“Tôi, tôi có gì phải sợ? Nhưng cô không nên nói mà không giữ lời...”
Dung Yên thần thái lạnh lùng: “Nói không giữ lời sao? Đối với người có tâm địa độc ác giống như cô, cần giữ chữ tín làm gì chứ?”
“Cô...” Từ Khả vừa giật mình vừa tức giận, cô ta bây giờ đã hoàn toàn chắc chắn con tiện nhân này đã đến đồn cảnh sát.
Sự tuyệt vọng và sợ hãi khiến cô ta nảy sinh những suy nghĩ xấu xa.
Nếu như cô ta không thể sống tốt nữa, vậy thì cô ta cũng phải khiến con tiện nhân này không được chết tử tế.
Lúc Từ Khả giơ tay ra muốn đẩy chiếc xe đạp, bỗng có tiếng còi ô tô vang lên.
Từ Khả nhìn về phía sau Dung Yên, hóa ra có một chiếc xe cảnh sát đang nhìn về hướng này.
Đồng tử co rút dữ dội... Đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Kết thúc rồi, cô ta xong đời rồi.
Mà lúc này, xe cảnh sát đã chạy đến sau lưng Dung Yên, dừng lại.
Nguyên nhân chính là do đường này quá hẹp, chỉ đủ cho một chiếc ô tô có thể đi qua.
Mà chiếc xe đạp của Dung Yên cũng đang cản đường.
Lâm Quân biết mình sẽ đuổi kịp cô gái này, dù sao xe đạp có nhanh hơn nữa, còn có thể so được với xe bốn bánh sao?
Anh ấy mở cửa xe bước xuống, sau đó đi đến bên cạnh Dung Yên.
Tiểu Vương cũng xuống xe bước đến.
“Đồng chí Dung... đây là đội trưởng Lâm của chúng tôi, đội Lin của chúng tôi đã tiếp nhận vụ án của cô rồi.”
Từ Khả vừa nghe đến từ “vụ án”, liền không chịu nổi.
Vốn dĩ cô ta đang bị lạnh, nhưng bây giờ cô ta lại sốt ruột quá mức…Tất nhiên, có lẽ là vì sợ hãi.
Trực tiếp ngất xỉu trên mặt đất.
Dung Yên: ...?
Cô có chút nói không nên lời.
Người phụ nữ này gan nhỏ như vậy sao?
Đương nhiên, điều Dung Yên không biết là —— ở thời đại này, người bình thường rất dè chừng sợ hãi những người quan chức chính phủ này.
“Cô ấy là bạn của cô à?” Lâm Quân từng làm lính trinh sát, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hình như cô gái này không phải ngất xỉu vì bị bệnh.
“Đội trưởng Lâm, là thế này, tôi bị tiêu chảy vào buổi trước kỳ thi tuyển sinh đại học, rất có thể là cô ta đã bỏ thuốc tôi, dẫn đến việc tôi cảm thấy không khỏe và không thể hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi nghi ngờ chuyện này là do cô gái tên Từ Khả sống chung với tôi làm, nhưng mà khổ nỗi tôi không có chứng cứ.”
“Chính là hôm nay, tôi lừa cô ta, nhưng cô ta lại cho rằng tôi thật sự đã phát hiện ra...”
Ngay sau đó, Dung Yên kể lại hết chuyện mình nhận được một trăm đồng từ Diệp Duật và chuyện hai người bọn họ xin lỗi trên loa phát thanh lớn trong thôn.
“Số tiền này ở đây.” Dung Yên lấy một xấp tiền ở trong túi ra, chủ động nộp lên.
“Lúc đầu tôi cũng không muốn lấy số tiền này, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, dù sao một trăm đồng cũng là một số tiền rất lớn, nếu bọn họ không sợ gì thì chắc chắn không thể lấy ra số tiền này được.”
“Kết quả không ngờ rằng… Tôi vốn nghĩ ngày mai sẽ trả tiền lại cho bọn họ, nhưng không ngờ người này lại chặn đường tôi, cho rằng tôi lên huyện báo án, chính là nói mà không giữ lời…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận