Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 358: Dương Đông Kích Tây?

Đạp xe đạp đến ngã ba trấn rồi dừng lại, "Tần Dư, cầm lấy bức tranh lúc nãy chị mới vẽ đưa đến đồn công an, chị đi đến ga tàu hỏa trước……"
Lúc này đầu óc của Tần Dư đã không thể tự mình suy nghĩ nữa, cậu ấy rất ỷ lại vào Dung Yên, tất nhiên là cô nói cái gì thì sẽ làm cái đó.
Nhảy xuống xe đạp, nhanh chân chạy về hướng đồn công an……
"Ở đây có một ngọn núi, có khả năng người đã đi vào trong núi." Đội trưởng Lục nhìn ngọn núi lớn trước mặt, "Tiểu Lý, cậu đi về sở điều thêm người, chúng ta phải tìm kiếm trên ngọn núi suốt đêm."
Tiểu Lý vội vàng đáp lại. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, bọn họ đều có chút kiệt sức.
Mà Tần Dã đã sớm đi vào sâu vào bên trong núi lớn.
Đội trưởng Lục nhìn ngọn núi này, khuôn mặt anh ấy nặng nề……Hy vọng là không đi nhầm hướng.
Chủ yếu là do lúc bọn họ đuổi đến đây, đúng thật là có dấu vết, lại còn có người nhìn thấy.
Nhưng mà ngọn núi này rất lớn, những người đó……Không có lý do nào để đi vào trong núi.
Trừ khi……Là thủ thuật che mắt?
Dương đông kích tây?
Hay là nói bọn họ cố ý dẫn đường?
Nghĩ đến đây, anh ấy càng nhíu mày chặt hơn.
Mà Tiểu Lý nhận được mệnh lệnh của đội trưởng Lục, thì cậu ấy đã quay về đồn công an điều người.
***
Đại đội Tần gia.
Mẹ Dung vẫn luôn đứng ở cửa nhìn ra ngoài, trời hôm nay đã tối như vậy, sao con gái bà ấy và con rể còn chưa trở về?
Không nói tới hai vợ chồng bọn họ, tại sao hai anh em sinh đôi cũng chưa trở về?
Lúc này, Dung Văn Minh đi ra, “Đừng nhìn nữa, nếu như người trở về, thì sẽ trực tiếp đi vào nhà, bà ở đây nhìn cũng không có tác dụng gì.”
“Ông nói xem có phải bọn họ đã gặp chuyện gì rồi không? Nếu như không trở về nhà thì tại sao cũng không để lại lời nhắn? Không biết chúng ta sẽ lo lắng sao?” Mẹ Dung oán giận một câu.
“Chắc là có việc.” Dung Văn Minh cũng chỉ có thể nghĩ như thế, “Chúng ta đi vào trong đợi đi!”
Mẹ Dung lại nhìn vào trong màn đêm vài lần nữa, xác định là không có bóng người xuất hiện, bà ấy thở dài một hơi.
Sau đó đóng cửa lại đi vào nhà chính.
“Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi! Lát nữa bọn họ trở về thì hâm nóng đồ ăn lại một chút.” Đã chín giờ tối, Dung Văn Minh kết luận có khả năng bọn họ đã ăn cơm ở bên ngoài xong.
Vốn dĩ mẹ Dung muốn nói chờ một chút, dù sao cũng đã đợi lâu như vậy, một chút thời gian này cũng không thiếu.
Nhưng mà nghĩ đến thân thể của ông Dung nhà bà ấy không chịu được đói, “......Cũng đúng.”
“Bà không cần mang hết đồ ăn ra, lấy một ít là được, tôi không đói bụng cho lắm.” Đã qua giờ cơm, cơn đói của ông ấy cũng đã qua, lúc này không cảm thấy quá đói bụng.
“Được.” Mẹ Dung cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Bà ấy đi về hướng phòng bếp, chỉ tùy tiện lấy một ít đồ ăn.
Hai người ăn xong bữa cơm mà không biết mùi vị gì.
Mẹ Dung dọn dẹp chén đũa, thường ngày vào giờ này là hai vợ chồng bọn họ đã nằm trên giường đất.
Lúc này, ngoài trời đã tối đen.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Mẹ Dung hỏi.
Bà ấy không có đồng hồ, nhưng mà ông Dung nhà bà ấy có, cái này là mua lúc còn đi làm.
Thật ra con gái đã nói sẽ mua cho bà ấy một cái đồng hồ, nhưng mà bị bà ấy cực lực ngăn cản.
Dung Văn Minh giơ cổ tay xem thời gian, “Chín giờ rưỡi.”
“Đã muộn thế rồi à? Tôi còn tưởng rằng mới chỉ hơn tám giờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng nhẽ buổi tối không về sao?” Không thể nào!
Nếu như bọn họ không trở lại, thì buổi tối ngủ ở đâu? Chẳng lẽ là ở nhà bạn bè?
Mẹ Dung cho rằng con rể của mình không phải là người thiếu tin cậy như vậy.
“Ông nói xem có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tôi có chút hoảng loạn.”
Dung Văn Minh cũng không dám nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như bọn họ không trở về nhà……Theo lý thuyết, thì không có khả năng không nói một câu nào với người trong nhà, trừ phi là xảy ra việc gấp.
“Đừng nóng vội, chắc là bọn họ sẽ trở về muộn một chút, hoặc là ở trên trấn. Tôi thấy thời gian đã không còn sớm, ngồi chờ cũng vô dụng, về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Bây giờ làm sao mẹ Dung có thể ngủ được.
“Ông đi nghỉ ngơi trước đi, hiện tại tôi không ngủ được.”
Dung Văn Minh thấy bà ấy không đi, tất nhiên ông ấy cũng sẽ không đi, trầm tư một chút, “Vậy à, tôi ra ngoài đi dạo……”
“Tôi đi cùng với ông.” Mẹ Dung không yên tâm để cho ông ấy đi ra ngoài một mình lúc tối lửa tắt đèn như thế này.
Vốn dĩ Dung Văn Minh muốn nói không cần, nhưng mà nhìn thấy vợ mình như vậy nên chỉ đành đồng ý, “Được.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã đột ngột vang lên tiếng đập cửa: “Có ai ở nhà không?”
Vốn dĩ mẹ Dung nghe được tiếng gõ cửa thì rất vui mừng, còn tưởng rằng là con rể đã trở lại, nhưng mà sau khi nghe được lời này, đã biết không phải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận