Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 211: Ngọc Bội

“.....Vậy được.” Tần Dã nghĩ đến chuyện cha mẹ vợ đang ở đây, bèn tính ngày mai phải lên trấn trên một chuyến, mua thêm ít đồ.
Nhất là thân thể của cha vợ đại nhân không tốt, anh phải đi chợ đen nhìn xem có thứ gì tốt bồi bổ không để mua về cho ông.
Dung Yên thấy anh cẩn thận cất tiền đi xong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Anh muốn đi xem cái rương gỗ kia không?”
Thực ra Tần Dã muốn bảo có cái gì để xem, nhưng nghĩ đến mình có thể ở riêng với vợ một lúc liền đổi ý đáp: ”Được!”
“Vậy chúng ta về phòng thôi”, Dung Yên đi về phía trước.
Tần Dã chỉ chờ mỗi câu này, không nói hai lời lập tức theo sau cô.
Hai người một trước một sau đi về phòng, Dung Yên nói với anh: “Anh ngồi trước đi, em đi lấy đồ qua cho”.
Cô đặt cái rương nhỏ đó ở trong không gian, cần phải giả vờ đi lấy chút, nếu không sẽ lòi bí mật ra mất.
Dù sao ít nhất là hiện tại cô còn chưa muốn để lộ chuyện không gian này cho bất kỳ ai.
Tần Dã gật đầu: ”Được”.
Sau đó nghiêm túc ngồi chờ ở trên giường đất.
Dung Yên nhìn biểu tình của anh ngoan ngoãn như là học sinh nhìn cô giáo răn dạy thì khóe miệng không nhịn được giật giật.
Sau đó cô đi đến rương tiền của mình lấy chìa khóa mở ra, mượn cái rương che chắn thò tay vào trong không gian lấy đồ.
Dung Yên cầm rương gỗ quay trở về ngồi bên cạnh Tần Dã, đưa đồ cho anh.
“Anh tự mở ra nhìn xem.”
“Thực ra bên trong cũng không có cái gì, chỉ còn lại một miếng ngọc bội bị vỡ, lần trước anh đưa cho em ba thỏi vàng là lấy từ trong này ra đó.”
Dung Yên:....
Hóa ra ba thỏi vàng lúc trước Tần Dã đưa cho cô là đồ của bà nội anh để lại.
Xem ra thân phận của vị bà nội này cũng không đơn giản xíu nào, đồ vật đáng giá như thế không đưa cho đám người kia, mà lại cho Tần Dã.
Tần Dã mở cái rương gỗ nhỏ ra, từ bên trong cầm lấy nửa mảnh ngọc bội.
“Chính là cái này, chắc là người trong nhà bà nội đưa cho bà ấy, nhưng mà cái này cũng không có gì đặc biệt cả.”
Dung Yên cầm lấy ngọc bội từ tay anh lên, cẩn thận nhìn một chút: ”Ngọc bội này tuy chỉ có một nửa, nhưng phẩm chất thuộc hàng tốt nhất, nếu truyền về đời sau sẽ vô cùng đáng giá. Anh cho em xem cái rương gỗ đi.”
Tần Dã vừa nghe cô nói vậy, lập tức đưa rương gỗ qua.
Ban đầu Dung Yên cũng không nhìn kỹ, bây giờ xem xét lại mới phát hiện ra cái rương này thế mà lại được làm từ gỗ đỏ.
Hơn nữa thủ công rất tinh tế, không phải một mộc sư bình thường có thể làm ra được, ngay cả khóa ngoài cũng làm từ đồng, thật sự là một món đồ cổ đáng giá.
Tần Dã không nói gì, tầm mắt anh đầu tiên dừng lại ở trên rương gỗ nhỏ, sau đó rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình…..Vợ xinh đẹp quá đi mất!
Chưa từng gặp qua ai có làn da trắng hơn cả cô ấy!
Con gái ở quê từ nhỏ đã phải xuống đồng làm việc, làn da không chỉ bị phơi nắng đến đen nhẻm, mà còn vô cùng thô ráp.
Không giống với cô vợ nhỏ…..Trắng nõn mịn màng giống như trứng gà mới lột, làm người ta nhìn xong chỉ muốn xoa bóp một phen.
Dung Yên:”.....”
Ánh mắt nóng rực như vậy, coi cô là người chết rồi sao?
Nhưng mà lực chú ý của Dung Yên vẫn đặt trên rương gỗ nhỏ, lật qua lật lại, xem trước xem sau, thế mà cô thực sự phát hiện được vết tích mới.
“Anh nhìn xem này.”
Cô kéo cái nắp gỗ ra.
Bình thường người ta hay để hộp tối ở dưới đáy hộp, nhưng cái rương này lại ngược lại, hộp tối đặt dưới nắp rương.
Cô móc một xấp giấy từ bên trong ra, cũng không nhìn, mà đưa cho Tần Dã.
Sau khi Tần Dã nhận ra được niên đại của chỗ giấy kia, trên mặt lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
Thực ra anh cũng chỉ mới mở cái rương nhỏ này có ba lần chứ chưa bao giờ cẩn thận xem xét nó thật kỹ.
Không ngờ trong rương còn giấu thứ như vậy.
Vì thế anh liền nghiêm túc đọc chữ viết bên trên.
Bởi vì Dung Yên đang đứng, cho nên trên giấy viết cái gì cô cũng đọc được.
Nội dung trên đó làm cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, chỉ có thể thốt lên: Ôi mẹ ơi! Hóa ra là vậy!
Trách không được……Vì sao ông Tần lại mặc kệ ba anh em Tần Dã, đó là bởi vì cha Tần Dã không phải con trai ruột của ông ta.
Nếu đã không phải con trai ruột thì sao ông ta có thể dốc lòng thương yêu được chứ?
Tần Dã đọc xong thật lâu cũng không nói gì.
Qua một lúc sau, anh mới chậm chạp mở miệng:”....Thực ra anh đã sớm đoán được.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Dung Yên hỏi.
Tần Dã gấp tờ giấy kia lại thật nhỏ, sau đó để vào chỗ cũ, thuận tiện cũng đặt miếng ngọc vỡ vào rương.
“Vợ ơi, cái này em cứ cầm đi nhé! Còn chuyện khác để sau này rồi nói.” Lúc trước cũng chưa từng nhận thân, vậy nên hiện tại cái này không có quan trọng gì.
Bởi vì anh cũng không biết, người thân thật sự của mình như thế nào, khó hay là dễ ở chung.
Ngày tháng sinh hoạt gian nan nhất của anh cũng đã qua rồi, hiện tại cuộc sống rất tốt, Tần Dã không tính chạy đi nhận thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận