Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 104
Nhà họ Lưu và những người thân, bạn bè kia đều bị đuổi ra khỏi thôn, ai cũng tức giận bởi vì họ không những bị đánh, bị đuổi đi mà còn không được một cọng rau xanh như lời họ đã nói trước đó.
"Từ nay về sau ah, có chuyện gì cũng nên suy nghĩ cẩn thận một chút, không thể để cho người ta dùng làm vũ khí mà sử dụng rồi!" Có người nói xoáy.
"Không phải sao."
Mọi người ủ rũ trở về trên huyện thành, xuống xe lửa bỏ lại người Lưu gia tự mình rời đi nha.
Người nhà họ Lưu trở về nhà, vẫn còn đang suy nghĩ về những điều Hoa Chiêu nói.
"Mẹ, trong nhà còn có bao nhiêu nữa?" Lưu Hướng Tiền hỏi.
Lưu Thông nhếch miệng, không lên tiếng. Dù sao hắn cũng đã được kết hôn, cũng quản không nổi cha hắn xài tiền bậy bạ rồi. Nhiều lắm là, từ nay về sau hắn sẽ không giao tiền về nhà nữa.
“100!” Bà Lưu tức giận hầm hừ.
Lưu Hướng Tiền hai mắt sáng ngời, cao hứng nói: "Cái kia nếu trừ đi tiền sính lễ, vừa vặn đủ để đưa cho Trương Quế Lan, con có thể kết hôn rồi!"
"Anh nghĩ hay quá nhỉ! Đó là tiền dưỡng lão của tôi và cha anh! Trong nhà có một chút tiền đều đã dùng cho các anh lấy vợ rồi! Thật sự là dùng hết lên người các anh rồi đấy! Đòi tiền cũng không có nữa, chính mình tự nghĩ biện pháp đi!" Bà Lưu tức giận nói.
Lưu Hướng Tiền cùng Lưu thông đều rụt cổ lại không nói lời nào nữa, hai người bọn họ cưới vợ xác thực đều rất phí tiền đấy.
Buổi tối, Lưu Hướng Tiền liền đến nhà Chu quả phụ, nói chuyện xảy ra lúc sáng. Sau khi được Chu quả phụ trấn an xoa dịu một hồi, ngày hôm sau ông ta liền mang theo mấy anh em Chu gia, đến nhà họ Trương, muốn đòi lại sính lễ năm đó.
Mấy người an hem nhà họ Chu đều là những kẻ dã man đấy, Chu quả phụ trước nay không có người gây sự, một phần cũng nhờ công lớn của mấy người anh em này.
Trương gia thì không được như vậy, tuy Trương Quế Lan có ba người anh, em và mấy đứa cháu trai, đều là đang lúc tráng niên, nhưng nói đến hành động hung ác thì không thể so với anh em Chu gia, đối mặt một cái đã bị người ta trấn trụ.
Quan trọng nhất chính là, ở trong thôn Trương gia không có người nào nguyện ý ra mặt thay cho người Trương gia.
Bị anh em Chu gia đe dọa một trận, Trương gia lập tức đồng ý trả lại lễ hỏi, nhưng là hiện tại bọn hắn chỉ chịu xuất ra 100, còn lại, qua vài ngày lại đưa tiếp phần còn lại. Về phần đồ đạc, thật sự không có nữa, nên đều qui ra thành tiền.
Người Chu gia mang theo Lưu Hướng Tiền thoả mãn mà thẳng bước đi.
Bà Trương quay đầu liền đi thôn Kháo Sơn. Đều là do Trương Quế Lan gây hoạ! Đương nhiên là chính cô ta xuất tiền! Không phải có một đứa con gái lắm tiền đấy ư, cũng nên hiếu kính người bà ngoại này rồi!
Bà Trương cũng không đến đấy một mình, bà ta còn mang theo cháu dâu lớn, Triệu Tiểu Hồng, còn có hai đứa con của Triệu Tiểu Hồng, còn có đứa con nhỏ nhất của lão Nhị, Trương Tứ Ni 6 tuổi, một nhà mấy người đi thôn Kháo Sơn.
Đến thôn Kháo Sơn, không cần bà ta nghe ngóng, nhìn thấy bà ta lập tức có người dẫn đường, nói cho bà ta biết Trương Quế Lan hiện tại ở đâu. Chuyện bà ta lừa gạt Trương Quế Lan kia bọn họ đều đã nghe nói, không nghĩ tới cái bà già này bây giờ còn có mặt mũi mò đến đây!
Người dẫn đường tất nhiên cũng không chỉ dẫn đường, lúc đi ngang qua cửa nhà ai còn gọi người đó đi ra xem náo nhiệt. Cũng đúng thời điểm ăn cơm tối, mỗi nhà đều có người, chỉ trong chốc lát sau, cơ hồ toàn bộ mọi người trong thôn đều bưng lấy bát cơm đi nhà Trương Quế Lan.
Hoa Chiêu tự nhiên cũng nhận được tin tức. Cô cũng nhập gia tùy tục, bưng bát cơm đứng ở trong sân nhà mình nhìn qua, từ nơi này có thể chứng kiến toàn cảnh nhà Trương Quế Lan.
"Ông nội, người ăn cơm đi, cháu tự mình đi là được." Hoa Chiêu và hai ba và ăn hết phần trong chén cơm rồi nói.
"Ngày này qua ngày khác, không có lúc nào yên tĩnh được." Hoa Cường đột nhiên phát ra một câu: "Tìm thông hia, nên coi nhân phẩm của đối phương, bằng không thì có rất nhiều phiền toái. Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu nhân phẩm mặc dù không tệ, nhưng là mẹ chồng cháu…”
Hoá ra ngày đó Tề Thư Lan nói Hoa Cường đều nghe lọt, Hoa Chiêu sau đó lại nói với ông, mẹ chồng đối với con bé vô cùng tốt, ông cũng suy nghĩ vài ngày, lại có chút bán tín bán nghi rồi. Miêu Lan Chi người kia ông cũng đã từng gặp, nên nói là xem thường xuất thân con dâu nông thôn, đó là chắc chắn đấy.
"Ông nội, người thật ra đã đoán đúng, mẹ chồng cháu ngay từ đầu là không nhìn trúng xuất thân của cháu." Hoa Chiêu lựa chọn ăn ngay nói thật: "Nhưng là không chịu nổi cháu đáng yêu ah ~ "
Cô hai tay chống cằm nhìn ông nội giả làm một khuôn mặt tươi cười, bộ dáng kia, thật sự làm cho người có tâm địa sắt đá nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
"Nhưng những lời sau đó cháu nói cũng là thật, lúc cháu nói muốn trở về, mẹ chồng còn không nỡ để cháu đi đâu, đợi đến lúc chúng ta đi thủ đô, ông nội sẽ biết!"
Cô nói như vậy, Hoa Cường đương nhiên sẽ tin rồi, ha ha cười.
"Đi nhanh đi, đừng để mẹ cháu bị người ta bắt nạt."
"Ai!"
Bước vào sân nhỏ Trương gia, phát hiện trong sân rất yên tĩnh, bà Trương cũng không khóc, mà nhẹ giọng cầu xin Trương Quế Lan: "Con gái, mẹ đói bụng ~~ "
Bà Trương cúi xuống đáng thương, một tay ôm bé gái 6 tuổi, nước mắt lưng tròng nhìn con gái, nói rằng cháu đói.
Ngoại trừ những người lòng dạ cứng rắn, không một người con gái bình thường nào có thể chịu được khi thấy mẹ mình lấy bộ dạng này đối xử với mình như thế này. Trương Quế Lan trước đây có rất nhiều bất bình trong lòng, nhưng bây giờ bà cũng không thể nói ra.
Vẻ mặt đang xem náo nhiệt của đám đông cũng chuyển thành đồng tình. Không phải vậy sao, dù gì cũng là cha mẹ ruột của mình, làm sao có thể có thù oán?
"Quế Lan ah, nhanh cho chuẩn bị cho bà ấy một phần cơm a."
"Cả người già và mấy đứa trẻ, đi đã nửa ngày a, đói bụng lắm."
"Ai." Trương Quế Lan thấp giọng ứng, quay đầu đi vào nhà.
Người xem náo nhiệt cũng tản.
Mọi người đã nhìn ra, bà Trương lúc này xuống nước mà tới đây, vậy thì không có gì vui nữa cả.
Hoa Chiêu đi theo đằng sau bà Trương vào phòng.
Trong phòng cũng đang ăn cơm chiều, với cháo, dưa chua, cà tím hầm khoai tây.
Đồ ăn đương nhiên đều là đồ rau củ trong sân nhà Hoa Chiêu, bất quá bọn họ hiện tại cũng không qua nhà Hoa Chiêu cùng nhau ăn cơm nữa, có bố chồng trước là Hoa Cường, rất bất tiện.
Bà Trương thực sự rất đói bụng, không cần có người mời, chính mình nhanh nhẹn bò lên giường, tùy tiện bưng bát người khác mà bắt đầu ăn cơm.
Đại Cần Tiểu Cần Đại Vĩ Tiểu Vĩ đều đứng trên mặt đất, nhìn bà Trương, lại nhìn Hoa Chiêu. Lần này bọn họ vẫn tin tưởng chị, người ăn thịt người chính là bà lão này!
"Mấy đứa đến nhà chị ăn đi, nhà chị làm rất nhiều, ăn không hết." Hoa Chiêu nói.
Nửa đêm cô luôn đói nên buổi tối sẽ làm thêm, hơn nữa hôm nay còn có việc phải làm, cô còn chưa ăn xong, quả thực còn rất nhiều trong nồi.
Trương Quế Lan còn cố kỵ Hoa Cường là bố chồng trước, Đại Cần Tiểu Cần Đại Vĩ Tiểu Vĩ lại cảm thấy Hoa Cường rất hoà ái, rất thích bọn họ, bọn họ cũng không khách khí, lập tức ra khỏi phòng.
Đồng dạng là đồ ăn, chị làm đấy, đều ngon hơn so với mẹ làm.
"Mẹ, mẹ cũng tranh thủ thời gian ăn đi." Hoa Chiêu nói với Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan nhìn trên mặt bàn, Triệu Tiểu Hồng cũng lặng yên không một tiếng động mà ngồi trên bàn, mấy đứa nhỏ càng không biết khách khí là cái gì, bưng bát lên liền ăn.
Bà nếu lại không qua, chính là không còn gì ăn hết.
Lão bà Trương muốn vừa ăn vừa nói, nhưng vừa ăn vào miệng đã cảm thấy thơm quá, bận ăn đến quên cả nói chuyện.
Mấy người lại một chầu gió cuốn mây trôi, thức ăn trên bàn rất nhanh liền hết.
Bà Trương cầm chén hướng Trương Quế Lan duỗi ra: "Mẹ còn chưa ăn no, cho mẹ thêm một chén cơm đi."
"Đã không có, đều ở đây rồi." Trương Quế Lan nói ra.
Bà Trương tự nhiên không tin, chính mình xuống đất đi vào phòng bếp, kết quả phát hiện trong nồi đều rỗng tuếch, bà ta còn chưa từ bỏ ý định, đi đến giá để chén ở bên trong lật ra một trận, thấy mấy hũ dưa muối Hoa Chiêu đưa, nếm một chút thấy không tệ, vậy mà cũng bưng đi ra, vào nhà liền lấy nước sôi, đem dưa muối trụng qua rồi tiếp tục ăn.
Đương nhiên dưa muối Hoa Chiêu làm, cũng không phải để hầu hạ loại người ăn mặn này.
Một chén dưa muối mấy chén nước vào trong bụng, bà Trương rốt cục cảm thấy ăn no rồi, có thể nói chuyện.
"Con gái à, nghe nói con muốn ly hôn?" Bà Trương nói xong, nước mắt liền rơi xuống liên tục. Bà ta cũng không nghe Trương Quế Lan nói chuyện, bà ta chỉ biết khóc: "Con gái của mẹ ah, mạng của con sao lại khổ như vậy ah ~~ "
Trông đau lòng kinh khủng.
Trương Quế Lan nhìn bà ta khóc đến hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Hoa Chiêu ở bên cạnh liếc mắt, cho nên nói cha mẹ muốn gây khó dễ cho con gái, không có gì là miết không nổi đấy. Dĩ nhiên đối với người con gái có ý chí sắt đá sẽ không được, với những người kia, ngươi chính là khóc đến c.h.ế.t cũng vô dụng.
Nhưng là hiển nhiên Trương Quế Lan không phải loại người như vậy, bà Trương cũng biết điểm này.
"Làm sao bà biết mẹ của tôi muốn ly hôn? Người Lưu gia đi tìm bà rồi hả?" Hoa Chiêu nói ra: "Bọn họ là không phải là đến đòi bà tiền lễ hỏi năm đó đi? Bà không muốn lấy ra, cho nên mới tới đây đòi tiền?"
Bà Trương đang khóc liền dừng lại.
Nước mắt Trương Quế Lan vừa muốn rơi xuống cũng nghẹn đi trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận