Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 306
Buổi tối, Diệp Thâm trở về, đã thấy Hoa Chiêu về rồi, lập tức vui vẻ nhào tới.
Hoa Chiêu hôm nay tâm tình tốt, rất phối hợp.
Sự phối hợp này làm Diệp Thâm có hơi thụ sủng nhược kinh*.
*được yêu thương mà thấy lo sợ
Nhưng đây là cơ hội không đến lần thứ hai, chờ sau khi mây tan mưa tạnh anh mới hỏi: "Sao hôm nay em vui vậy?"
"Có hả?" Khóe môi Hoa Chiêu còn mang theo nụ cười thỏa mãn: "Ngày nào em cũng vui mà."
"Hôm nay đặc biệt vui." Ngón tay Diệp Thâm đ.â.m đâm khóe miệng cô, anh thích dáng vẻ cô mỉm cười, nụ cười này khiến anh cảm thấy hạnh phúc, cả người tràn đầy hăng hái.
Hoa Chiêu vỗ bàn tay tác oai tác quái của anh: "Ngủ thôi, trời sắp sáng rồi!"
Diệp Thâm ngoan ngoãn hơn một chút, ôm cô vào trong lòng, tiếp tục vấn đề vừa rồi: "Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là bọn nhỏ sắp đến, thấy vui lắm." Hoa Chiêu nói.
Cứu Phương Hải Tinh, thay đổi cuộc đời của một người phụ nữ khốn khổ, thực sự rất vui.
Nhưng bọn nhỏ sắp đến thì lại càng vui hơn.
Bốn cục cưng của cô, cảm giác như đã rất lâu rất lâu rồi không được gặp chúng!
Thực ra, thỉnh thoảng nhớ đến, trái tim cô đều rất khó chịu, hận không thể lập tức bay qua thăm con, nhưng lý trí đã khống chế cô.
Bốn đứa nhỏ chia làm hai nơi, bay qua đứa nào trước?
Chẳng thà để bọn nhỏ đều bay đến chỗ cô.
Hơn nữa, đến lúc nào đó bọn nhỏ cũng sẽ lớn lên, rời xa khỏi cô, cô phải dần làm quen.
Nhớ đến bốn cục cưng, Diệp Thâm cũng mỉm cười, lại càng không ngủ được.
"Trời cũng hửng sáng rồi, bọn nhỏ sẽ đến vào giữa trưa, buổi sáng anh ở nhà, cùng em thu xếp phòng của bọn nhỏ một chút, giữa trưa lại đi đón bọn nhỏ." Diệp Thâm nói.
Anh đã sắp xếp thời gian xong xuôi, một hai tiếng này không ngủ cũng được!
Hoa Chiêu quả thật cũng không ngủ được, ỡm ờ một lúc đã đến lúc trời sáng.
Buổi sáng, hai người đúng là ở nhà bận rộn cả nửa ngày, trang viên rộng 10 mẫu cũng được xây dựng dựa theo kiến trúc của tứ hợp viện, chỉ là khu nghỉ ngơi của nhân viên ở phía trước, còn của gia đình nằm phía sau, gian phòng ở khu vực chính giữa và hai bên trái phải là dùng để tiếp đãi khách khứa.
Hiện giờ Hoa Chiêu để bọn nhỏ ở tạm tại khu dành cho người trong gia đình, chờ bên kia Diệp An xây xong thì bọn họ sẽ dọn đi.
"Đến giờ rồi, đi thôi." Diệp Thâm nhìn đồng hồ, nói.
Hoa Chiêu nhìn bộ dáng nôn nao của anh, hiển nhiên còn nhớ mấy đứa nhỏ hơn cô.
Hai người không mang theo vệ sĩ, lái chiếc xe khách nhỏ vừa làm xong thủ tục nhập khẩu đến nhà ga.
Vân Phi và Thúy Vi là hai đứa đến đầu tiên.
Xe lửa dừng lại, hai đứa lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, bay về phía Hoa Chiêu và Diệp Thâm.
Thật nhớ ba mẹ!
Hoa Chiêu ôm lấy Vân Phi, nâng thằng nhóc lên cao, lại ôm nó vào lòng, hôn mạnh mấy cái.
Mặt thằng nhóc lập tức đỏ lên, nhưng trong mắt lại mang theo ánh sáng, cả khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc.
Hoa Chiêu lập tức thấy hơi đau lòng.
Vì Vân Phi là con lớn, còn là con trai, nên không biết từ khi nào cả nhà đã có thiên hướng giáo dục nó nghiêm khắc, từ nhỏ nó đã được dạy phải biết gánh vác trách nhiệm, phải trưởng thành, chững chạc, phải bảo vệ em trai em gái, ra dáng một người đàn ông.
Dạy tới dạy lui, xem ra đã thành công rồi, dường như thằng nhóc đã được dạy thành một ông cụ non, muốn hiểu chuyện bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hoa Chiêu nghĩ, hình như cũng đã nhiều năm rồi Vân Phi không khóc.
Thằng nhóc mới mấy tuổi chứ? Nó còn chưa sinh nhật lần thứ 6 nữa! Vậy mà đã nhiều năm không khóc rồi!
Điều này nhất thời khiến cô đau lòng kinh khủng, cô lại ôm Vân Phi hôn thêm mấy cái nữa.
Vân Phi vui đến mức thẹn thùng.
"Mẹ! Con cũng muốn! Chúng ta đổi đi!" Thúy Vi hét lên trong vòng tay của Diệp Thâm.
Con bé cũng muốn mẹ hôn hôn!
Hoa Chiêu lập tức cảm thấy nụ cười trên mặt Vân Phi nhạt đi một chút.
Không có lý do gì cả, suy cho cùng nó vẫn là một đứa trẻ 5 tuổi luôn được dạy rằng phải nhường cho các em, kể cả sự yêu chiều của ba mẹ cũng như thế.
"Về nhà sẽ đổi, mẹ và ba con đã bàn bạc xong rồi, sau 2 giờ mới đổi người với nhau." Hoa Chiêu liếc nhìn Diệp Thâm một cái rồi nói.
Thực ra Diệp Thâm cũng nhận ra vấn đề mà Hoa Chiêu phát hiện.
Nhưng anh không biết giải quyết như thế nào, không có cách nào giải quyết, dù sao cũng không thể nuôi dưỡng con gái giống như nuôi dưỡng Vân Phi được.
Nhưng dĩ nhiên là thỉnh thoảng nuông chiều nó một chút cũng không sao.
"Thúy Vi không nhớ ba sao? Ba đau lòng quá." Diệp Thâm cố ý nói.
Thúy Vi lập tức không tìm mẹ nữa, nhanh chóng hôn lên mặt Diệp Thâm một cái để dỗ dành ba mình.
Cả nhà bốn người hoà thuận vui vẻ, những đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy cũng hâm mộ.
Bọn chúng cũng nhớ ba mẹ mình.
Đặc biệt là bạn nhỏ nhà Diệp Đan và Diệp Hưng.
Hoa Chiêu vừa thấy thế này không ổn, cô vội vàng bảo mấy đứa nhỏ lên xe.
"Đi chơi thảo nguyên vui không?" Hoa Chiêu hỏi anh cả Tôn Hàn trong nhóm.
Nhân khẩu nhà họ Diệp thật sự hơi ít, làm mấy đứa cháu ngoại đều được gom về nhà để được nuôi dưỡng nghiêm túc, thật đúng là quán triệt khái niệm nam nữ bình đẳng.
Tôn Hàn cười rạng rỡ "Cậu hai, mợ, thảo nguyên đẹp vô cùng, cháu còn không muốn về."
"Vậy sau này mợ đưa cháu đến đó chăn cừu." Hoa Chiêu nói đùa với thằng nhóc.
Tôn Hàn lập tức làm bộ đau khổ.
Bọn nhỏ cũng biết thế nào là nói đùa, lập tức cười vang.
Hoa Chiêu lại tán gẫu với Đường Phương Hà, người đã đưa bọn nhỏ cùng trở về.
Tóm lại bọn nhỏ đã chơi rất vui trong chuyến hành trình thảo nguyên lần này.
Thảo nguyên bao la, thực sự đã cho bọn chúng có thêm sự hiểu biết rất lớn.
"Bọn con đã thật sự đã đi chăn cừu." Vân Phi ngồi trong lòng Hoa Chiêu, nói.
Dáng vẻ tươi cười đã trở lại trên khuôn mặt thằng nhóc, hơn nữa trông còn vui vẻ, an tâm hơn trước.
"Đi chăn cừu thật à? Sống ở nhà người chăn?" Hoa Chiêu hỏi.
Vân Phi gật gật đầu, mấy đứa nhỏ khác cũng tranh nhau nói.
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ nhà Diệp Đan, bọn nhóc đều rất thích mợ Hoa Chiêu.
Dọc đường đều là tiếng nói cười vui vẻ, xe về đến nhà, bọn nhỏ vừa xuống xe đã lập tức bị Lưu Nguyệt Quế hết sờ rồi lại ôm, bộ dáng vô cùng đau lòng.
"Sao lại ốm đi rồi? Sao lại đen thế này? Không được ăn ngon sao? Mau đến đây, bà ngoại làm đồ ăn ngon cho mấy đứa!"
Bọn nhỏ trước đó còn cảm động hết sức, nghe thấy câu cuối cùng thì lập tức không chịu rồi.
"Mợ không nấu cơm sao" Có đứa nhỏ giọng hỏi.
Đã quen ăn đồ ăn nhà Hoa Chiêu, giờ lại ăn đồ Lưu Nguyệt Quế làm, có hơi không nuốt trôi được.
Lưu Nguyệt Quế tức giận, giả vờ tức giận nói: "Cũng bắt đầu kén ăn rồi? Thế này không được, quy củ của nhà họ Diệp chính là chịu đựng khó khăn gian khổ! Sau này bà ngoại sẽ là người làm cơm cho mấy đứa!"
"A! ~" Bọn trẻ lập tức kêu rên.
Mấy đứa lớn lại thấy không quan trọng, nhà họ Diệp cũng không có quy củ này ~ Cái bà ngoại mới thêm vào cũng không tính.
Hoa Chiêu ôm Vân Phi không buông, gọi Đường Phương Hà vào phòng ngồi xuống, nhìn sắc mặt của bà ấy hỏi: "Có rồi?"
Đường Phương Hà lập tức hạnh phúc cười, gật gật đầu với Hoa Chiêu.
Bà cẩn thận xoa xoa bụng: "Có rồi."
Không ngờ rằng bà ấy đã ngoài bốn mươi mà thật sự có thể mang thai!
"Cám ơn cháu." Đường Phương Hà chân thành nói, vành mắt cũng đỏ lên.
"Không liên quan đến cháu, là do bản thân thím có sức khỏe tốt, lại còn trẻ, ở nông thôn có nhiều người vẫn sinh con khi đã hơn 40 tuổi, đó cũng không phải công lao của cháu." Hoa Chiêu nói.
Nếu có tin cô chuyên trị hiếm muộn truyền ra ngoài, thì cửa nhà cô có cao đến mấy cũng không ngăn được những người phụ nữ nóng lòng cầu con.
"Thím biết." Đường Phương Hà gật gật đầu, nháy mắt mấy cái với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu quan sát bà ấy, sau một tháng chịu nắng chịu gió cũng không làm bà ấy trở nên đen sạm, thô ráp, đoán chừng là do tác dụng mạnh mẽ của mỹ phẩm cô tặng ~
Đường Phương Hà vẫn xinh đẹp như thế, nhưng lại có chút khác biệt.
Cả người bà ấy đều trở nên nhu hòa, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị "hiền hậu".
Làm mẹ rồi, bà ấy có tất cả sự rạng rỡ của một người mẹ, thoạt nhìn càng dễ gần hơn.
Trong mắt không còn những nét sắc sảo, mạnh mẽ đó nữa.
Đây có thể là một dạng khác của câu "Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch"*, làm mẹ rồi thì trái tim sẽ trở nên mềm mại.
*Câu gốc: 一孕傻三年. Ý nói về việc phụ nữ sau sinh thường hay bị suy giảm trí nhớ.
"Mấy tuần rồi? Đến bệnh viện kiểm tra chưa?" Hoa Chiêu hỏi.
"Vừa mới kiểm tra, 6 tuần rồi." Đường Phương Hà cười nói, sau đó lập tức thỉnh giáo Hoa Chiêu về kiến thức khi mang thai.
Nghe được vài câu, bà ấy thấy không an tâm, vội tìm giấy bút ghi lại.
Hoa Chiêu chợt nhớ ra cô nhận được một quyển sách tên là "Sách dành cho phụ nữ thời gian mang thai", do chính tay Diệp Phương viết.
"Trở về sẽ in cho thím một bản, thím có thể giữ lại." Hoa Chiêu nói.
Về phần bản gốc, tất nhiên là cô phải cất giữ, nó là tình cảm của Diệp Phương và Diệp Thâm dành cho cô.
Đường Phương Hà gật gật đầu: "Được, cám ơn cháu."
Nói xong lại nhanh chóng tiếp tục thỉnh giáo, không hề bỏ qua một giây phút nào, rất nhiều vấn đề, nào là hành, gừng, tỏi, rồi đến tiêu, hồi, hải sản, hẹ, có thể ăn được hay không, lần lượt ghi lại từng cái một.
Kết thúc sau 2 tiếng, Vân Phi chủ động xuống khỏi người Hoa Chiêu, chạy qua tìm bọn nhỏ để chơi.
Thế nhưng Hoa Chiêu phát hiện 2 tiếng này có lẽ đã thực sự hữu dụng, trong đôi mắt nhỏ trưởng thành và vững vàng của Vân Phi đã tăng thêm ánh sáng, thằng nhóc dường như đã xác nhận lại một lần nữa rằng ba mẹ rất yêu nó, yêu nó như yêu em trai em gái.
Vậy là đủ rồi.
"May mắn là thím chỉ sinh một đứa con." Đường Phương Hà đột nhiên nói.
Ngày trước bà không hiểu, nhưng từ sau khi mang thai bà lại đột nhiên thông suốt vài chuyện.
Nhìn biểu hiện của Vân Phi và Thúy Vi hôm nay, bà cũng đau lòng thay cho đứa nhỏ trong bụng.
Cũng may bà chỉ sinh một đứa con.
Tuổi tác không cho phép, sau khi sinh xong thì dự tính kế hoạch hóa gia đình lập tức sẽ được thực hiện, bà không kịp sinh đứa con thứ hai.
"Cháu có không?" Đường Phương Hà hỏi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thất vọng lắc đầu.
Cũng không biết làm sao, cô và Diệp Thâm đều khỏe mạnh, sao đứa con thứ năm này lại đến muộn như vậy, muộn đến mức tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Diệp Thâm.
Có phải trước đây đã từng có tổn thương nào chưa chữa khỏi không? ~
Thậm chí Lưu Nguyệt Quế còn từng ra ám hiệu với Hoa Chiêu, có bệnh không sợ, trị là được!
Lỗ tai Diệp Thâm thính như vậy, ở chỗ rất xa cũng nghe thấy, vẻ mặt lúc đó của anh, Hoa Chiêu nhớ đến là thấy buồn cười.
"Không vội, lúc này mới có mấy tháng." Đường Phương Hà khuyên nhủ Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thật sự không vội, nếu thời điểm dính không thích hợp, năm 83, hoặc là 84, cùng lắm thì cô cũng trở lại đội du kích.
Chỉ mong đến lúc đó sẽ không liên lụy đến Diệp Danh.
Nói đến đây, Hoa Chiêu ngẩng đầu xem đồng hồ, nhanh chóng đứng lên "Phải đi rồi, chuyến tàu lửa buổi chiều của bọn nhỏ sắp đến."
Diệp Danh và Miêu Lan Chi đích thân đưa Cẩm Văn và Tiểu Thận đến.
Hai đứa nhỏ xuống tàu lửa, Cẩm Văn và Tiểu Thận cũng giống với Vân Phi và Thúy Vi, nhìn thấy Diệp Thâm và Hoa Chiêu là lao ngay tới.
Cẩm Văn lao đến rất nhanh.
Còn Tiểu Thận nhìn thấy Hoa Chiêu và Diệp Thâm thì sửng sốt vài giây, sau đó há miệng khóc lớn huhu.
Tủi thân vô cùng.
Nhóc chưa bao giờ xa ba mẹ lâu đến thế, không tính lúc mới được sinh ra.
Nhóc khóc đến mức trái tim Diệp Thâm cũng tan nát ~ anh nhanh chóng ôm nhóc vào lòng dỗ dành.
Nhưng lúc này ngoài mẹ ra thì không người nào dỗ được, anh cũng không được.
Vẫn cứ phải là Hoa Chiêu.
Có điều hôm nay Hoa Chiêu cũng không dỗ được.
Tiểu Thận ở trong lòng cô khóc càng đau lòng hơn nữa, nước mắt nước mũi chảy dài trên người cô.
Diệp Danh chịu không nổi nữa, nghiêm mặt nói: "Sau này đừng xa nhau lâu như vậy! Cứ giống như trước đây, đi đâu cũng mang nó theo!"
Anh cũng không nói, lúc Hoa Chiêu vừa đi, cũng không biết thằng nhóc con này bị làm sao, bình thường buổi tối đều ngủ cùng anh được, nhưng từ khi Hoa Chiêu đi thì lại không được nữa, buổi tối chỉ biết khóc, khóc suốt một tuần.
Nếu không phải định lực khống chế của anh mạnh mẽ, anh đã ôm thằng nhóc đi tìm Hoa Chiêu ngay lúc đó.
Nhưng giờ nhìn thấy Tiểu Thận như thế này, trong lòng Diệp Danh vẫn thấy không dễ chịu.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa là mẹ đi đấy." Hoa Chiêu nói.
Một câu nói đã làm thằng nhóc nín khóc, nhưng vẫn còn thút thít thút thít không ngừng.
"Thật là một đứa nhóc hay khóc." Hoa Chiêu nói.
Tất nhiên, người đau lòng nhất chính là cô.
Nhưng vẫn là câu nói đó, đứa nhỏ dù sao cũng phải rời xa mẹ, lại là một cậu con trai, nhưng lại dính người hơn ba cục cưng còn lại nữa, thế này không được, trong tương lai không thể bị nuôi dưỡng thành con trai cưng của mẹ được.
Cô là một người phụ nữ, một người mẹ, cô có con trai, cô vẫn không thích con trai mình thành con trai cưng của mẹ.
Cô không muốn kiểm soát mấy đứa con trai mình, cô không muốn làm người phụ nữ duy nhất trong lòng các con.
Nghĩ mà thấy khó xử!
Mẹ là mẹ, người yêu là người yêu, mẹ và người yêu có thể cùng tồn tại.
"Đi thôi, về nhà, phân tán lực chú ý của nó một chút, sẽ ổn ngay thôi." Hoa Chiêu nói.
Dĩ nhiên những người khác cũng không có biện pháp nào thích hợp, chỉ có thể như thế.
Chờ đến khi về tới nhà, nhìn thấy anh chị trong phòng, quả nhiên Tiểu Thận lập tức nở nụ cười.
Nhưng thằng nhóc vẫn ở trong lòng Hoa Chiêu không đi ra, ai ôm cũng không được.
Đường Phương Hà nhìn mà mê tít mắt: "Cháu nói xem thím mang thai con trai hay con gái? Không phải cháu biết bắt mạch sao? Xem thử cho thím đi?"
"Vẫn chưa học đến đấy đâu!" Hoa Chiêu nói.
"Cháu học trung y bữa có bữa không, đợi đến khi thím sinh xong rồi cháu có thể học được không?" Đường Phương Hà vui đùa nói.
Hoa Chiêu:"Nếu thím sốt ruột thì cũng đừng tìm cháu, quay về tìm sư phụ của cháu xem cho thím là được rồi."
Đường Phương Hà cười: "Tìm sư phụ của cháu thì không bằng tìm cô em chồng đáng tin cậy, để cô ấy xem thử không phải được rồi sao."
Hai người tùy tiện trò chuyện, ánh mắt Đường Phương Hà đảo tới đảo lui những người trong phòng.
Đợi đến khi thấy Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên mang theo bọn nhỏ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Diệp Danh và Diệp Thâm, còn có Miêu Lan Chi, và Tiểu Thận trong lòng Hoa Chiêu, bà mới hỏi: "Có chuyện gì với Diệp Hưng và Diệp Đan thế? Nghe nói là đang ở chỗ này? Xảy ra chuyện rồi?"
"Thím nghe ai nói?" Diệp Danh lập tức hỏi.
"Thím còn có thể nghe ai, là chú ba của cháu nói." Đường Phương Hà nói.
"Làm sao ông ấy biết được?" Lông mày Diệp Danh không hề thả lỏng: "Ông ấy biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
"Nghe nói bọn họ đang buôn bán phi pháp?" Đường Phương Hà nhỏ giọng hỏi.
Diệp Thâm và Diệp Danh liếc nhìn nhau.
Diệp Hưng và Diệp Đan đang làm gì, theo lý trong nhà chỉ có hai người bọn họ biết, ngay cả Diệp Chấn Quốc cũng không biết, sợ sẽ khiến ông ấy tức giận.
Làm sao Diệp Thành biết được? Chuyện này nhất định phải điều tra thật kỹ.
"Sao vậy? Chuyện rất nghiêm trọng sao?" Đường Phương Hà lập tức căng thẳng hỏi han.
"Không sao, đã qua rồi." Hoa Chiêu nói.
Đường Phương Hà nhìn người này người kia, không hỏi nữa.
Nhìn biểu tình của họ bà đã biết, hỏi nữa cũng không ai nói với bà.
Bà mới gả vào gia đình này được 1 năm, vẫn chưa hòa nhập được với mọi người.
Sau này có con rồi thì sẽ ổn thôi.
"Thím trở về nghỉ ngơi, mọi người trò chuyện đi." Đường Phương Hà đỡ thắt lưng, chào tạm biệt.
Bước đi vô cùng cẩn thận.
Bà ấy rất coi trọng đứa con này.
Diệp Danh đuổi Miêu Lan Chi về nghỉ ngơi, lúc này mới hỏi Diệp Thâm về chuyện của Diệp Hưng và Diệp Đan.
Trước đó Diệp Thâm gọi cho anh, hai người đều dùng mật hiệu để nói chuyện, anh không biết quá trình cụ thể.
Bây giờ nghe xong thì lập tức trách cứ Diệp Thâm.
"Em đưa con nhóc này ra ngoài làm gì? Đao kiếm không có mắt, biển cả lại càng đáng sợ!" Anh nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, nói.
Một con sóng nổi lên, xui rủi sẽ cuốn trôi mọi người, thần tiên cũng không cứu nổi!
"Em nghe thấy rồi chứ, anh cả không cho em đi, sau này đừng đi nữa." Diệp Thâm quay đầu nói với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu…
Diệp Danh…
Để anh đóng vai kẻ xấu ư?
Anh vẫn sẵn lòng đảm nhiệm, nhưng đoán chừng không phải chuyện dễ dàng.
Anh không nể mặt hỏi Hoa Chiêu: "Sau này còn đi nữa không?"
"Em, em dự định nhận thầu một bãi biển để nhân giống, mọi người thấy thế nào?" Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh nghẹn lời: "Đất liền không đủ cho em chơi?"
"Ha ha, đúng vậy." Hoa Chiêu nói "Em muốn nuôi tảo bẹ, rong biển, nghe nói rong biển loại tốt đều được bán theo gram, hơn nữa còn được xuất khẩu, cung không đủ cầu, anh cả, tặng ngoại hối cho anh!"
"Không cần chút ngoại hối này của em đâu, em ngoan ngoãn ở nhà trông con đi." Diệp Danh nói.
"Vậy không được, em phải có sự nghiệp của riêng mình." Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh lập tức khinh bỉ không nói nữa, nhìn xem, chỉ biết làm mấy chuyện không đâu! Quanh co lòng vòng vẫn muốn đi biển đây này.
Đi biển là giả, cái chính là muốn làm cái đuôi nhỏ của Diệp Thâm đúng không?
Thật là, vợ chồng già cả rồi còn dính nhau như vậy.
Anh liếc nhìn bụng Hoa Chiêu một cái, sau đó dùng ánh mắt hỏi Diệp Thâm.
Diệp Thâm lắc đầu.
Diệp Danh lập tức đá anh một phát, đồ bỏ đi.
"Hai người các anh chơi đánh đố gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm: "Hình như anh cả rất tức giận, làm sao vậy?"
"Bọn nhỏ đều đang ở đây, sau này anh ấy không gặp được nữa, tâm tình không vui." Diệp Thâm lập tức nói ra chân tướng.
Hoa Chiêu lập tức hiểu ra, chẳng trách từ sau khi xuống xe, cô chưa hề nhìn thấy sắc mặt hòa nhã của anh cả!
Kết hôn nhiều năm như vậy, chuyện thế này chưa từng xảy ra.
Ông anh Diệp Danh mặt người dạ thú này, lúc nào cũng cười hì hì.
Tất nhiên, khi đối diện với cô, anh ấy luôn nở nụ cười chân thành.
Lần này thì hay rồi, một nụ cười giả tạo cũng không có.
Cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến hóa ra nguyên nhân là thế này.
Diệp Danh mỗi ngày đều bận đến mức muốn bay lên, đoán chừng không có thời gian ngàn dặm xa xôi đến thăm bọn nhóc.
Thật quá đáng thương.
"Đi thôi, về ngủ." Diệp Thâm kéo Hoa Chiêu, nói.
Cú đá vừa rồi của anh cả có ý nói anh bất tài!
Chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!
Ngày hôm sau, Diệp Danh và Đường Phương Hà cùng trở về thủ đô.
Miêu Lan Chi không có việc gì, bà ở lại giúp Hoa Chiêu trông bọn nhỏ, bà không nỡ xa mấy đứa cháu.
Lại qua hai ngày, bọn nhỏ khai giảng, trong viện lập tức trở nên thanh tịnh.
Hoa Chiêu cũng không ra ngoài vào buổi tối được, không còn cách nào khác, Tiểu Thận lại trở nên dính người, buổi tối dù thế nào cũng phải ôm cô ngủ, cô vừa rời khỏi phòng thì thằng nhóc cứ như radar không quét được cô, lập tức tỉnh dậy.
Có điều chỉ cần cô ở trong phòng là được, vậy nên Diệp Thâm phải chịu nhịn!
Nhưng điều này không làm chậm trễ việc ban ngày Hoa Chiêu ẵm con đi biển.
Cô đúng thật là muốn nhận thầu một khu vực biển, làm chút gì đó, những chuyện cô đã nói với Diệp Danh trước đó đều chẳng phải là nói đùa.
Nuôi hải sản, kiếm nhiều tiền!
Nào là hải sâm, tôm biển, rong biển, tất cả đều được.
Đương nhiên chuyện kiếm tiền là chuyện sau này, hiện tại mấy thứ này vẫn còn chưa bán được với giá cao.
Nhưng tốt nhất vẫn nên bắt đầu nhận thầu từ bây giờ, vì sau này không những tiền thuê đắt đỏ, mà còn không có chỗ tốt.
Cuối cùng cô nhắm trúng một đảo nhỏ gần bờ.
Diện tích đảo không lớn, chỉ là một chấm nhỏ trên bản đồ, trên đảo có một ngọn núi nhỏ và một dãy cây dừa.
Còn có một khu kiến trúc bê tông kiên cố nhỏ, mấu chốt là có một bến tàu không tồi.
Nơi này từng là điểm tiếp tế quân sự.
Nhưng sau đó lại bị bỏ hoang vì nhiều nguyên nhân.
Dù sao cũng nhàn rỗi, hiện tại đối phương còn cần kinh phí, tiền thuê Hoa Chiêu đưa ra lại không ít, Diệp Thâm có nói qua rằng bên trên đã đồng ý.
Cho cô dùng đảo nhỏ bao gồm cả khu vực 5 hải lý xung quanh để nuôi trồng thủy sản.
Tất cả mọi người đều cười nhạo cô ngu ngốc, kể cả người trong nhà.
Trương Quế Lan lo lắng nói: "Con nuôi gì vậy hả? Thả cá giống vào, còn có thể trở về sao? Chuyện này thật đúng là nghe như ném tiền xuống nước."
Trương Quế Lan, một người sống ở đông bắc, vừa đến biển được một năm, không biết hình thức nuôi trồng ngư trường.
Hiện tại rất nhiều người cũng không hiểu rõ, sản vật biển vẫn còn dồi dào, không cần phải thả giống cá con gì gì đó.
"Dù sao tiền thuê cũng không đắt, con sẽ bao một hòn đảo nhỏ để chơi, không nuôi cá được thì còn có thể nuôi vịt, đến lúc đó để chúng đẻ trứng kiếm tiền." Hoa Chiêu nói điều mà Trương Quế Lan có thể tiếp nhận.
Quả nhiên Trương Quế Lan không lên tiếng nữa, nuôi vịt ở nơi có nước, đúng là tiết kiệm.
Hoa Chiêu nói là làm, lập tức bắt đầu hành động, mua vịt giống, hải sâm giống, bắt tay vào việc!
Diệp Thâm tích cực phối hợp.
Có đảo nhỏ, anh cũng coi như có cứ điểm, làm gì cũng thuận lợi hơn ở trên đất liền.
Có lần anh còn tưởng đây là Hoa Chiêu đặc biệt mua cho anh, ban đêm "cảm ơn" hẳn mấy lần.
Chỗ này cách nhà hơi xa, qua lại bằng thuyền và xe mất hết cả nửa ngày.
Thế nên Hoa Chiêu đưa Tiểu Thận và Diệp Thâm đến đây sống, hai ba ngày về nhà một lần.
Phải kiến thiết đảo nhỏ? Hoa Chiêu nhiệt tình hơn bao giờ hết.
Cô thuê nơi này 30 năm, hơn nữa đã ký hợp đồng, sau 30 năm cô có quyền được ưu tiên thuê.
Theo lý thuyết, chỉ cần cô có tiền, và bên kia muốn cho thuê, nơi này vẫn luôn là của cô.
"Có thể xây một ngôi nhà chịu được gió cấp 15 không?" Hoa Chiêu hỏi Diệp An.
Gió lớn trên biển có thể rất dữ dội, mạnh hơn 20 cấp cũng không phải không có khả năng.
Diệp An nói: "Bên kia có cái hang, em đề nghị chị qua đó ở."
Hắn nói nghiêm túc.
Hang sâu và rộng, cửa hang cao tới 10m, hơn nữa càng vào sâu càng cao, địa thế cao hơn mực nước biển rất nhiều, hoàn toàn không phải lo lắng nước biển tràn vào.
Bên trong vốn cũng có mấy căn nhà, chẳng qua hơi đơn sơ, Hoa Chiêu chắc chắn không thích.
Hoa Chiêu lắc đầu: "Tôi định để bọn vịt sống ở đó, gió nhỏ thôi tụi nó cũng không chịu nổi, đừng nói là bão, nó sẽ cuốn bay không sót con nào của tôi."
Thực ra cô có biết đảo nhỏ này, kiếp trước đã từng thấy trên tiết mục phỏng vấn những người làm giàu trong lĩnh vực ngư nghiệp và chăn nuôi.
Ông chủ lúc đó dùng đảo này để nuôi vịt biển, vì có cái hang này nên ông ấy có ưu thế vượt trội, doanh thu một năm trên nghìn vạn, không bao giờ lỗ vốn.
Không giống những người cùng nghề khác, bão vừa đến đã sợ hãi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hoa Chiêu nhắm trúng nơi này.
"Vậy em sẽ suy nghĩ lại." Diệp An nói.
Xây nhà trên đảo thực ra cũng không quá khó, trên thế giới có nhiều hòn đảo như vậy, chỉ có số ít không dành cho người ở.
Hơn nữa hòn đảo này có núi, chỉ cần ngôi nhà được xây dựng ở vị trí thích hợp thì không phải vấn đề lớn.
Cả hai đang nói chuyện thì người giao vịt con đã tới.
2000 con vịt biển, líu ríu xuống thuyền.
Đây cũng không phải vịt con nữa, chúng đều là vịt trưởng thành và có thể trực tiếp đẻ trứng, Hoa Chiêu mua với giá cao từ một chỗ rất xa.
Gần không được, cô sợ vịt bay trúng trứng, tụi nó chơi chán sẽ chạy về nhà.
Quá nhỏ cũng không được, đến môi trường mới không sống được, cô dự định sẽ tự nhân giống, đời sau sẽ tốt hơn.
Theo vịt biển đi đến đây còn có một đôi vợ chồng chăn vịt.
Để Hoa Chiêu tự mình chăn, chuyện đó là không thể.
Hai vợ chồng đều ở độ tuổi 30-40, trông họ là người thật thà.
Nhưng sự thật thà này là thật hay giả thì còn phải xem thêm.
Hoa Chiêu cũng không định dùng bọn họ mãi.
Hòn đảo này Diệp Thâm còn phải dùng, thế nên trên đảo phải đều là người một nhà.
Anh đã hỏi qua mấy tiểu đệ, xem ai có người nhà có thể đến đây chăn vịt không.
Đợi đến khi cặp vợ chồng truyền nghề xong là họ có thể nghỉ.
"Chị làm thật à." Diệp An nhìn cả đàn vịt không nói nên lời, trong đời hắn chưa từng nhìn thấy nhiều vịt như vậy.
"Chị thật đúng là, đất liền không thể giữ chân chị được." Diệp An nói.
Anh liếc mắt nhìn Diệp Thâm đang dẫn người đi làm quen sân bãi.
Diệp Thâm đi tới đi lui dưới tầm mắt hắn lâu như vậy, hơn nữa với những tin đồn hắn nghe ngóng được ở Bằng Thành, hắn có phần đoán được Diệp Thâm đang làm gì.
Hắn cũng tưởng rằng đảo này mua cho Diệp Thâm.
Không ngờ Hoa Chiêu lại thực sự đến đây nuôi vịt.
"Dù sao cũng rảnh rỗi." Hoa Chiêu chỉ vào một căn nhà trống, nói: "Ở đó, cậu phải giúp tôi sửa sang lại một chỗ chứa trứng vịt, còn có chỗ để phơi nắng và trữ hải sâm, bên kia, làm kho lạnh, bảo quản các loại hải sản khác, bên kia làm sân phơi nắng, tôi muốn phơi rong biển và tảo tía."
“Cậu thương lượng với Diệp Thâm, có thể anh ấy còn cần mấy nhà kho nữa." Hoa Chiêu nói.
Trong nháy mắt cảm thấy hòn đảo này cũng không đủ dùng.
"Hai vợ chồng các ngươi thật sự có thể giày vò." Diệp An nói xong tìm Diệp Thâm.
Hoa Chiêu bên này đi tìm vợ chồng nuôi vịt biển, cùng bọn họ thỉnh giáo phương pháp nuôi.
Cô phải biết nuôi như thế nào, mới biết bắt đầu từ đâu, tối ưu hóa những thứ nhỏ nhặt này.
Kết quả vừa nghe, phương pháp vẫn rất đơn giản, vịt biển cũng phải ăn lương thực, bằng không sẽ là vịt hoang dã.
Không có lương thực cung cấp, chúng dựa vào cái gì mà trở về đẻ trứng? Bởi vì chúng có tình cảm với người nuôi vịt sao?
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu "mua" một ít ngô về, tự mình cho vịt ăn.
2.000 con vịt dường như ngửi thấy mùi gì đó và nhào tới trong nháy mắt.
Nếu không phải động tác của Hoa Chiêu nhanh, rải nhanh, cũng đã bị chúng nó nhào vào người.
"Đây là, từ xa tới đây nên đói bụng." Người nuôi vịt kỳ quái giải thích với Hoa Chiêu.
Nhưng ngày hôm qua cho chúng nó ăn, sao không vội vàng thành cái dạng này?
Chẳng lẽ bởi vì hôm nay người cho chúng ăn là Hoa Chiêu?
Vịt cũng biết ai đẹp?
Nhưng ngoại trừ lời giải thích này, bọn họ thật sự không biết bộ dạng đói điên này là chuyện gì xảy ra.
Cũng may mấy bữa sau đó là bọn họ cho ăn, cũng là bộ dáng này, hai người không thấy kỳ lạ nữa.
Sau đó bọn họ bởi vì cảm thấy hạt ngô này hương vị thơm ngát, chính mình cầm đi hầm cháo, lại càng không kỳ lạ nữa.
Khi vịt đến, hải sâm cũng đến.
Hoa Chiêu nhìn người rải xuống, hỏi một chút thời gian đánh bắt là được.
Cái này thuộc về nuôi trồng bán tự nhiên, rắc xuống thì mặc kệ, đến lúc đó có thể vớt lên bao nhiêu chính là bấy nhiêu.
Nhưng nếu như bị cá ăn, đó cũng là chuyện không có biện pháp.
Về phần đánh bắt cá, chuyện này cô không hỏi thăm cũng không học, ra lệnh một tiếng, ngàn vạn rong biển tự nhiên sẽ cuốn chúng nó lên.
Nhưng bộ dáng nhất định phải làm, đến lúc đó cô phải mời chuyên gia đến.
Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua.
Hòn đảo cũng ngày càng náo nhiệt.
Vịt con nở ra và lớn lên.
Hoa Chiêu sửa sang lại hành lý, muốn trở về thủ đô.
Cô còn chưa quên mình là con dâu Diệp gia, hiện tại nội vụ nhà họ Diệp đều do cô quản, lúc cần xuất hiện xã giao quan trọng, cô phải trở về.
Ví dụ như sinh nhật của một lãnh đạo nào đó, con trai của lãnh đạo nào đó kết hôn.
Một tháng dù sao cũng phải trở về thủ đô một hai lần.
Còn phải thăm ông nội và bố chồng, bằng không hai người sẽ trách.
Mà lần này trở về là bởi vì hôn sự của Đào Lam và Triệu Nhã Đình.
Đến lúc hai người tổ chức đám cưới rồi.
Lúc trước đã nói xong, ở nhà Hoa Chiêu mở tiệc chiêu đãi tân khách, tất nhiên không thể nuốt lời.
"Cuối cùng cháu đã trở lại!" Đào Lam nhìn cô cười nói: "Nghe nói cháu ở Bằng Thành lăn lộn rất tốt, cậu và Nhã Đình nói, sau khi kết hôn sẽ đến đó hưởng tuần trăng mật."
Hai người rất hợp thời đấy, năm 82 đã biết tuần trăng mật.
Triệu Nhã Đình ở một bên ngượng ngùng cười.
"Được." Hoa Chiêu cũng cười nói.
Trương Quế Lan từ phía sau cô đi ra, dắt theo một chuỗi đứa bé.
Em trai ruột của bà kết hôn, tất nhiên bà phải tham dự.
Diệp Thâm cũng muốn tới, chẳng qua là chờ qua mấy ngày nữa mới đến.
Bây giờ anh ấy đang bận rộn bắt hàng lậu.
Điều này không thể dừng lại, dừng lại sẽ phát triển nhiều hơn.
Diệp Danh vội vàng tới, nhìn thấy Hoa Chiêu không nói hai lời, liền cướp đi Tiểu Thận trong n.g.ự.c cô.
Cướp xong một đứa còn chưa đủ, lập tức ôm Cẩm Văn trên đất lên.
Thật sự là, Cẩm Văn cũng còn nhỏ, sao lại không có người ôm con bé chứ!
"Bảo bối, có nhớ bác cả không?" Anh hỏi.
“Nhớ!” Bốn đứa trẻ hét lên cùng một lúc.
Vân Phi và Thúy Vi đã tới, một người ôm một đùi Diệp Danh nói.
Diệp Danh vui vẻ ôm không lại được.
Hoa Chiêu sờ sờ mũi, lúc này mới một tháng không gặp, sao lại giống như thổ phỉ.
"Anh cả." Hoa Chiêu cười hì hì chào hỏi anh: "Em không nói hôm nay trở về nha, sao anh biết thời gian này mà tới vậy?"
“Anh biết hỏi." Diệp Danh nói.
Anh vẫn còn tức giận đến bây giờ.
Vừa về nhà, nhìn thấy đại viện trống rỗng, trong lòng anh cũng trống rỗng, có thể không tức giận sao?
"Bằng Thành có vui không? Khi nào mấy đứa quay lại?” Diệp Danh hỏi.
"Hắc hắc." Hoa Chiêu cười cười, không dám nói nữa.
Diệp Danh cũng điều chỉnh bản thân, không làm bộ xụ mặt nữa.
Hai vợ chồng người ta ở cùng một chỗ, vốn là nên làm.
“Được rồi, bác cả mua cho các cháu rất nhiều quà, chúng ta về nhà mở quà!” Diệp Danh nói.
Về đến nhà, Hoa Chiêu nhất thời không nói gì.
Cái "rất nhiều" này, thực sự không phải là cường điệu.
Trong phòng khách lớn như vậy, hộp quà đều được đóng gói, quấn dải ruy băng, chất thành một ngọn đồi cao hơn người.
Giống như người nước ngoài đón Giáng sinh.
Bốn đứa nhỏ hoan hô, ngay cả Tiểu Thận cũng vui vẻ vỗ tay.
"Anh cả, quá phí phạm, không cần mua cho bọn chúng nhiều như vậy."
Trương Quế Lan không trở về một mình, bà còn mang theo 4 đứa con trở về, Đại Vĩ Tiểu Vĩ, Đại Cần Tiểu Cần.
Diệp Danh cười với mấy đứa nhỏ: "Bên trong cũng có quà cho mấy đứa, cứ chọn thoải mái.”
Lúc anh mua đồ, nhìn thấy thích liền mua, cũng không chọn riêng cho ai, bên trong cũng có những thứ mà đứa nhỏ khác có thể thích.
Đại Vĩ cười: "Cảm ơn anh Danh, vậy bọn em cùng các cháu ngoại cướp đồ."
Năm nay hắn đã 16 tuổi, không còn là một đứa trẻ, rất có tầm nhìn.
"Những thứ chúng ta thích không giống bọn nhỏ." Tiểu Vĩ 14 tuổi nhìn Cẩm Văn mở ra một con búp bê cười nói.
Đại Cần không lên tiếng, chỉ cười cười với Diệp Danh.
Chỉ có Tiểu Cần trông mong nhìn con búp bê trong tay Cẩm Văn, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ.
Hoa Chiêu đẩy Tiểu Cần: “Đi, tự mình chọn món quà mình thích.”
Tiểu Cần lập tức không khách khí, đi qua cùng nhau mở quà.
Nhưng con bé rất có chừng mực, tuy rằng mở rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ chọn một con búp bê.
Những món quà này là anh Diệp Danh mua cho các cháu ngoại, cô bé vẫn biết.
Hơn nữa mẹ nói, không được thèm muốn đồ đạc nhà người khác, muốn gì hãy nói với mẹ, mẹ sẽ mua cho bọn họ.
Hoa Chiêu đã mặc kệ bọn chũng, ngồi bên cạnh thương lượng chuyện hôn lễ.
Chỉ có Diệp Danh vui vẻ ôm Tiểu Thận, giúp thằng bé mở quà.
Thấy Tiểu Thận luôn hướng về phía đồ chơi như s.ú.n.g ngắn, d.a.o kiếm, mí mắt anh liền nhảy dựng.
Mặc dù Miêu Lan Chi ngồi bên cạnh Hoa Chiêu, nhưng nhìn Diệp Danh ngồi cùng mấy đứa nhỏ, trong lòng liền khó chịu.
Hoa Chiêu làm bộ như không phát hiện.
Nếu không phải Diệp Danh nhiều lần nhấn mạnh không tìm đối tượng, cô cũng không nhịn được mà thúc giục kết hôn.
"Danh sách khách khứa đã được ấn định chưa? Cháu có thể chuẩn bị đồ ăn cho tốt.” Hoa Chiêu hỏi.
"Định ra rồi." Đào Lam lấy ra một tờ giấy, đưa cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu sửng sốt một chút hỏi: "Đây là danh sách cuối cùng? "
“Đúng vậy." Đào Lam nói.
Vừa rồi cô chỉ thuận miệng hỏi, cho rằng Triệu Nhã Đình sẽ cho cô một con số đại khái.
Không nghĩ tới Đào Lam ngay cả danh sách cuối cùng cũng có.
Cô còn tưởng rằng loại chuyện này cô phải nói chuyện với cha Triệu.
Đào Lam cười: "Cậu đã nói chuyện xong rồi, những chuyện khác cũng đã giải quyết xong, bọn họ đến ngày tới tham gia hôn lễ là được.”
Người Triệu gia muốn thông qua hắn kéo quan hệ với Diệp gia.
Hắn lại không muốn như thế, hắn chỉ muốn thông qua Diệp gia bắt được Triệu gia.
Hơn nữa bởi vì chuyện của Triệu Nhã Phân, hắn nhìn ra, Triệu gia đáng tin cậy, nhưng cũng có hạn.
Cho nên hắn đem người ngăn ở ngoài cửa Diệp gia.
Không hoàn toàn ngăn cản, nhưng bọn họ muốn mượn danh tiếng của Diệp gia cũng không dễ dàng như vậy.
Hoa Chiêu nhìn Đào Lam vài lần, cười với hắn.
Kết quả này cô rất hài lòng.
Triệu Nhã Đình ngây ngô chớp chớp mắt, căn bản không hiểu, còn thấy Đào Lam vừa có năng lực lại dụng tâm, hôn sự tự mình làm rất cẩn thận.
"Được, cháu biết rồi, vậy hai người cứ trở về, chờ đến lúc đó đến tổ chức hôn lễ là được rồi." Hoa Chiêu cười nói.
Triệu Nhã Đình thẹn thùng cười.
Đào Lam gật đầu.
Hoa Chiêu lại nghĩ đến cái gì hỏi: "Người Đào gia đến không? Họ được sắp xếp ở đâu?"
“Ngày hôm qua bọn họ đã đến, an bài ở khách sạn, hiện tại đang đi thăm thú thủ đô, không cần quản bọn họ, bọn họ cũng chờ ngày tới đây ăn tiệc là được rồi." Đào Lam nói.
"Có bao nhiêu người đến đây? Ai vậy?” Hoa Chiêu hỏi.
Cô phải biết số lượng người để sắp xếp bữa tiệc.
Đào Lam nhíu mày, biểu tình có chút không vui: "Tới có ông bà nội, anh cả chị dâu, anh trai chị dâu, còn có chị hai của cậu.”
Hoa Chiêu gật đầu, hỏi: "Ông bà nội cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô biết bà ngoại cô là vợ thứ tư của cha Đào Lam, những người anh chị kia đều là cùng cha khác mẹ.
Tính ra một chút, ông bà nội hắn tuổi cũng không nhỏ, khó có được cháu trai kết hôn, bọn họ đều tới.
Đào Lam nói: "Ông nội 82 tuổi, bà nội 80 tuổi."
“Thật sự là rất thọ." Hoa Chiêu nói một câu, nhìn sắc mặt Đào Lam cũng không nói nữa.
Lại tán gẫu vài câu mọi người liền giải tán.
Hiện tại không có việc gì nữa rồi, tất cả những gì còn lại là một bữa tiệc.
Không cần nghi thức và quy trình gì, bây giờ kết hôn tương đối đơn giản, trước khi ăn cơm nói hai câu đã đủ nghi lễ rồi.
Chờ mọi người đều đi rồi, Trương Quế Lan lại không đi, vẻ mặt muốn chia sẻ bát quái với Hoa Chiêu.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Lúc trước mẹ quên nói với con, về Đào gia." Trương Quế Lan nói.
"Chuyện gì ạ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Bà ngoại của con là vợ thứ tư của cha Đào Lam, ba người vợ trước, nghe nói đều là ngoài ý muốn mà chết." Trương Quế Lan vẻ mặt con hiểu chứ.
Lúc này chuyện "ngoài ý muốn" mà c.h.ế.t của vợ cũng không ít.
"Ngoài ý muốn" mà chết, cũng có thể là tức chết, tức giận đến mức treo cổ, nhảy giếng, uống thuốc, sau đó người đàn ông quay đầu, kết hôn với một người vợ mới, nếu có tiền.
Ba bà vợ phía trước của cha Đào c.h.ế.t như thế nào, Trương Quế Lan không biết, cũng không kết luận.
"Mẹ còn nghe bà ngoại con nói, cuộc sống của bà ấy và Đào Lam ở Đào gia vẫn không dễ chịu, người Đào gia cưới bà ấy, chính là muốn cưới một người giúp việc miễn phí hầu hạ một nhà già trẻ, cũng không nghĩ tới để cho bà ấy sinh con.”
"Về sau bà ngoại con có Đào Lam, bọn họ mấy lần muốn làm mất, đều không thành công, về sau tháng càng lúc càng lớn, sợ làm mất mạng người, mới để cho bà ngoại con sinh ra.”
"Kết quả là một cậu bé, càng không được bọn họ yêu thích."
Một cậu bé không có nhà ngoại, không thể giúp đỡ họ, bé trai cũng vô dụng.
Những ngày khổ sở của Đào Lam chính là như vậy.
"Cho nên thấy người Đào gia kia, con không cần cho mặt mũi tốt." Trương Quế Lan nói.
"Con biết rồi." Hoa Chiêu gật đầu.
Lúc trước chỉ biết Đào Lam sống không tốt, không nghĩ tới ở trong bụng mẹ đã không được người ta thích, trách không được dưỡng thành tính cách hiện tại của hắn.
Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy, hắn hiện tại không có xấu xa, cũng coi như là kỳ tích.
Ba ngày sau, đám cưới được tổ chức theo kế hoạch.
Hoa Chiêu không làm lớn, bởi vì người kết hôn chính là "cậu họ" của cô, lại không phải họ Diệp, cho nên bên cô chỉ mời mấy gia đình có quan hệ cực kỳ tốt với Diệp gia.
Còn lại đều là tân khách bên Triệu gia.
Chính bởi vì điều này, làm cha Triệu rất vui mừng, cười không dừng miệng.
Một đám cưới chỉ nghe thấy ông ta ở đó "hahaha".
Người khác chỉ coi như ông ta cưới được rể hiền mà cao hứng.
Người Đào gia ngồi một bàn, Diệp Danh tự mình ngồi cùng.
So với thân thích bên Triệu gia, anh càng thích bồi người Đào gia hơn.
Anh đối với Đào Lam cũng rất hứng thú, đặc biệt là sau khi nghe trải nghiệm của hắn.
Toàn bộ quá trình người Đào gia có chút ngơ ngác, biểu tình như mộng nhìn xung quanh.
Biết đây là nhà cháu gái Đào Lam, không biết còn tưởng rằng tiến vào hoàng cung.
Tên nhóc Đào Lam này, tìm được nhà ngoại có tiền như vậy mà giấu đến bây giờ mới nói!
Sợ bọn họ tống tiền đúng không?
Nhưng bọn họ thật đúng là đã quyết định tống tiền!
Người Đào gia không gây chuyện ngay tại đó.
Trong hoàn cảnh này bọn hắn vẫn có mắt nhìn đấy.
Hôm nay lại là ngày đại hỉ của Đào Lam, nếu như quấy rối hắn rồi, vậy bọn họ muốn gì đoán chừng cũng không chiếm được.
Người Đào gia thành thành thật thật chờ khách mới về hết, kể cả cha mẹ nhà gái cũng đi, trong phòng chỉ còn lại người Đào gia bọn hắn.
Còn có Hoa Chiêu, Trương Quế Lan, bọn hắn mới mở miệng.
"Tiểu Lam à, không nghĩ tới cháu đã có tiền đồ, kết hôn, thành gia lập nghiệp rồi, lại tìm được nhà ngoại, ông nội thực sự mừng thay cho cháu." Ông Đào nói.
Đào Lam dạ, rồi đưa mắt ra hiệu cho Hoa Chiêu một cái, đến rồi.
Hoa Chiêu vừa gặm hạt dưa vừa nhìn.
Câu trả lời không mặn không nhạt này của hắn làm cho ông Đào có chút bất mãn, nhưng ông ta không nhăn mặt giống trước kia, nhịn nhẫn nói: "Cháu nhiều năm như vậy không ở nhà, ông bà nội rất nhớ cháu, còn mẹ cháu nữa, rời đi hơn mấy tháng rồi, cả nhà đều rất nhớ mẹ cháu, cơm cũng ăn không thơm rồi."
Ông Đào nhìn Trương Tiểu Mạch, chờ bà ấy cảm động không thôi.
Trương Tiểu Mạch chỉ cúi đầu.
Bà trung thực, nhưng lại không ngu.
Bọn họ chỉ nhớ người bảo mẫu miễn phí này thôi!
Nhiều năm như vậy, đều là bà lo liệu việc nội trợ của Đào gia, kể cả nấu cơm, những người khác sợ là đến nấu cơm như thế nào cũng đã quên.
Không có bà, không biết hiện tại ai phải nấu cơm, đoán chừng đã chịu đủ rồi?
Đào Xảo xác thực đã chịu đủ rồi, quá đủ đấy!
"Đúng vậy dì Trương, mấy đứa nhỏ nhà tôi rất nhớ dì, chỉ thích đồ ăn dì làm, tôi làm bọn hắn đều không ăn!" Đào Xảo nói ra.
Trương Tiểu Mạch có chút kỳ quái nói: "Hiện tại trong nhà cô nấu cơm?"
Bà còn tưởng rằng là chị dâu cả hoặc chị dâu hai của Đào Lam nấu.
Cha Đào Lam không có anh chị em, cho nên ông bà nội Đào Lam đi theo mấy người cháu trai ở cùng một chỗ.
Đào Xảo đã gả ra ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Mặt Đào Xảo lập tức kéo dài ra, không muốn nói chuyện.
Chị dâu cả Đào Lam nói ra: "Đừng nói nữa, người đàn ông của cô ta c.h.ế.t rồi, hiện tại cô ta mang theo 3 đứa bé về nhà mẹ đẻ ở đây này."
"Ah!" Trương Tiểu Mạch lập tức đồng tình mà nhìn cô ta.
Ông Đào tức giận mà trừng mắt nhìn mấy người phụ nữ, nói cái gì đó? Lạc đề rồi!
Ông ta cũng không có kiên nhẫn vòng quanh nữa, trực tiếp nói với Đào Lam: "Tiểu Lam à, hiện tại cháu đã có tiền đồ, ông bà nội rốt cuộc cũng có thể hưởng phúc rồi, anh cả anh hai cháu nuôi chúng ta nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút, về sau cháu hãy dưỡng lão cho ông bà nội đi?"
Ông ta âm u mà nhìn chằm chằm vào Đào Lam, nếu hắn dám nói một câu không được, ông ta lập tức đến đơn vị hắn náo!
Đồ bất hiếu như vậy, ông ta ngược lại muốn nhìn xem đơn vị hắn quản hay mặc kệ!
Hoa Chiêu đang gặm hạt dưa liền dừng lại, cảm thấy ông già này có chút khó chơi.
Nếu như bây giờ cô gặp phải cục diện này, cũng không biết phá như thế nào.
Con trai không còn, cháu trai có ba đứa, thay phiên nhau dưỡng lão, không có gì sai.
"Được, đương nhiên được." Đào Lam nói.
Người Đào gia lập tức đều nở nụ cười.
Để Đào Lam dưỡng lão cho hai người già, là nguyện vọng của người cả nhà, bọn hắn chính vì chuyện này mới đến đấy.
Hai anh trai của Đào Lam ở cùng một chỗ với hai người già, cả nhà hơn mười miệng ăn chen chúc trong ba gian một phòng khách.
Trước kia không có biện pháp, nghe nói Đào Lam ở ký túc xá tập thể, hiện tại hắn kết hôn, cũng nên có phòng ốc của mình rồi chứ?
Chăm sóc hai người già, khẳng định không có vấn đề.
"Chị cũng ở lại." Đào Xảo đột nhiên có chút nịnh nọt mà nói với Đào Lam: "Chị hai hiện tại không có nhà để về rồi, ở lại nhà anh cả anh hai, hai chị dâu đều có ý kiến rồi, cậu cho chị hai ở vài ngày, thuận tiện tìm công tác cho chị, đợi đơn vị phân phòng ở, chị lập tức chuyển đi!"
Triệu Nhã Đình trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người Đào gia.
Cô ấy thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy.
Trong lòng cô ấy có chút không thoải mái, rồi lại biết bọn họ đề ra yêu cầu này theo lý cũng không có gì.
Phụng dưỡng người già là điều nên làm đấy.
Chị gái ruột không có nhà để về, cho ở nhờ cũng đúng đấy
Nhưng là?
Triệu Nhã Đình nhìn về phía Hoa Chiêu, không đúng chỗ nào?
Hoa Chiêu gặm hạt dưa rất vui vẻ, trước mặt đã chồng chất một đống nhỏ vỏ hạt dưa.
Không nghĩ tới đảo mắt một cái lửa đã đốt tới trên người mình.
Đào Xảo quay đầu nhìn về phía cô, nịnh nọt nói: "Cháu gái ngoại, tôi ở gian phòng nào?"
Hoa Chiêu…
Đào Lam lập tức cười, ai bảo cô ngồi xem chuyện cười của hắn! Hiện tại xong chưa? Nan đề chạy đến trên đầu mình rồi.
Nhưng hắn nhanh chóng mở miệng nói: "Đây là nhà Hoa Chiêu, không phải nhà tôi, Hoa Chiêu cũng chỉ là cháu gái họ, cho tôi mượn sân nhỏ để cử hành hôn lễ đã nể mặt lắm rồi, tôi không ở chỗ này."
"Như vậy sao." Đào Xảo lập tức thất vọng.
Người Đào gia cũng rất thất vọng.
Bọn hắn trực tiếp từ nhà khách đến chỗ này, lúc ấy Đào Lam đang tiếp khách rồi, bọn hắn còn tưởng rằng hắn ở chỗ này đây này!
"Vậy cậu ở đâu?" Đào Xảo hỏi.
"Tôi ở Triệu gia." Đào Lam nói: "Phòng ở thủ đô mắc như vậy, sao tôi có thể mua nổi, phân phòng ở, tôi cũng không đủ tư cách, đơn vị chưa phân, cho nên hiện tại tôi ở Triệu gia, các người đi qua đó không tốt lắm, tôi có thể thuê cho các người một phòng ở bên ngoài."
Có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề đều không là vấn đề!
Thuê một phòng ở, tiền thuê nhà một tháng nhiều lắm là hơn mười đồng, cho bọn hắn thêm chút tiền sinh hoạt, hơn mười đồng là đủ rồi.
Nhẹ nhàng như vậy có thể đuổi đi, hắn không cần phải theo chân bọn họ cãi nhau, ở đây mất mặt xấu hổ.
Ông Đào lại có chút bất mãn: "Thuê phòng, chính là ở nhà người ta, không nỡ."
Ông ta lại nhìn Triệu Nhã Đình, hỏi: "Cô không chào đón chúng tôi ở nhà của cô?"
"Ah không có không có!" Triệu Nhã Đình bị hỏi đến choáng váng, hiện tại bị con mắt âm u của ông ta nhìn chằm chằm vào, lập tức sợ hãi, liên tục khoát tay.
"Coi như cô thức thời." Bà Đào đột nhiên mở miệng: "Lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, cô đã gả cho Đào Lam rồi, Đào Lam lại không phải ở rể nhà các người, về sau trong căn nhà nhỏ của hai người, Đào Lam sẽ định đoạt!"
"Rầm Ào Ào'" một tiếng, hạt dưa trong tay Hoa Chiêu rơi lả tả trên đất.
Tất cả mọi người nhìn về phía cô.
Ánh mắt bà Đào còn mang theo giáo huấn, uy nghiêm lúc nhìn Triệu Nhã Đình.
Hoa Chiêu lập tức nói "Thật có lỗi, thật có lỗi, các người cứ tiếp tục."
May mà mẹ chồng cô không phải là người như thế!
Bằng không thì, cô và Diệp Thâm hiện tại còn chưa biết sẽ thế nào đây này.
Triệu Nhã Đình cũng không chịu được.
Nước mắt liền rơi xuống, lại không biết mình vì sao lại khóc.
Ngốc bạch ngọt vẫn có chút ngốc đấy.
Đáy mắt Đào Lam chuẩn bị nổi mưa gió, đột nhiên mở miệng: "Anh cả vẫn là trưởng phòng hậu cần nhà máy vải đúng không? Mỗi tháng vẫn có một xe tải vải rách sao?
"Anh hai vẫn còn là quản lý kho lương thực sao? Mỗi tháng có thể xuất được bao nhiêu xe lương thực cũ và mới?"
"Chị dâu cả."
Hắn lần lượt nói ra tài liệu đen của mấy người.
Người Đào gia lập tức sợ hãi.
"Mày muốn làm gì?!" Ông Đào tức giận nói.
"Tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh." Đào Lam nói: "Các người đừng đến làm phiền tôi, tất cả mọi người đều có thể sống cuộc sống bình yên, nếu các người thấy đã sống đủ rồi, vậy thì được thôi!"
Người Đào gia đi ngay trong đêm, không bao giờ nhắc lại chuyện Đào Lam dưỡng lão nữa.
Tên này là một con sói, trong tay thậm chí còn có chứng cớ cụ thể về những chuyện bọn hắn đã làm!
Có một số đã được góp nhặt rất nhiều năm, có một số vừa tìm được vào tháng trước!
Để cho loại người này dưỡng lão? Bọn hắn sợ buổi tối ngủ cũng không dám nhắm mắt.
Hoa Chiêu vỗ vỗ tay, phủi đi vỏ hạt dưa, bội phục mà nhìn Đào Lam: "Chuẩn bị cũng đủ lâu."
Đào Lam cười cười: "Quân tử báo thù mười năm không muộn."
Mà thù này theo hắn từ trong bụng mẹ đến bây giờ.
Hôm nay cũng không tính báo, chỉ cho bọn hắn một cảnh cáo.
Đợi thời cơ phù hợp rồi, những vật này sẽ cần dùng đến đấy.
"Không, không tốt lắm đâu." Trương Tiểu Mạch đột nhiên nhỏ giọng nói: "Thanh danh bọn hắn không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến con."
"Hiện tại con không cứng rắn một chút, người chịu tội sẽ là mẹ." Đào Lam nói: "Mẹ muốn tiếp tục trở về làm bảo mẫu cho bọn hắn?"
Trương Tiểu Mạch lập tức lắc đầu, khó mà làm được, bà thích những ngày tốt lành hiện tại.
"Được rồi, không có việc gì nữa thì giải tán, hai người mau trở về động phòng đi." Hoa Chiêu đuổi người.
Mặt Triệu Nhã Đình lập tức đỏ bừng.
Trong mắt đều là vui mừng, không chỉ bởi vì muốn động phòng, mà bởi vì vừa rồi được Đào Lam bảo vệ.
Cô ấy cảm giác mệnh mình thật tốt, gả đúng người rồi!
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu thu thập hành lý, chuẩn bị xuất phát trở lại Bằng Thành.
Diệp Danh ôm tiểu Thận không nỡ buông tay.
"Giữa tháng ông cụ Triệu mừng thọ, đừng quên trở về sớm một hai ngày." Anh nói.
"Được ạ." Hoa Chiêu ngoan ngoãn nói.
"Bác cả, hẹn gặp lại!" Tiểu Thận trong n.g.ự.c anh đột nhiên phất tay, nói với Diệp Danh nói.
Diệp Danh giả bộ tức giận: "Thằng nhóc không có lương tâm, gấp gáp nói gặp lại với bác cả như vậy!"
"Vậy, bác cả, không gặp lại!" Tiểu Thận lại nói.
Diệp Danh… còn không bằng nói hẹn gặp lại đây này!
Hoa Chiêu vội vàng ôm người đi, kiểm vé lên máy bay.
Trở lại Bằng Thành, Hoa Chiêu vậy mà gặp người quen ở sân bay.
Từ Mai và Lưu Tiền.
"Ai nha! Hai người sao lại trở về rồi hả? Tôi còn tưởng rằng các người muốn ở bên kia phát triển." Hoa Chiêu cười nói.
"Tôi không nỡ bỏ cô!" Từ Mai đã chạy tới ôm Hoa Chiêu, thuận tiện cướp tiểu Thận đi.
"Còn nhớ dì không?" Từ Mai ôm hắn trêu chọc nói.
Tiểu gia hỏa mắt vừa to vừa tròn thật đáng yêu!
"Dì Mai." Tiểu Thận lập tức nói.
Mới hai tháng không thấy, hắn còn nhớ rõ.
"Ai nha! Trí nhớ thật tốt!" Từ Mai ôm hắn hôn mấy cái.
Đứa nhỏ mới chỉ lớn chút như vậy, đừng nói 2 tháng rồi, 2 cuối tuần không gặp khả năng đã quên sạch sẽ rồi, mấy đứa trẻ nhà Hoa Chiêu lại chưa từng.
Hi vọng tương lai con của mình cũng thông minh như vậy.
Hoa Chiêu cũng muốn hỏi vấn đề mấu chốt, lập tức hỏi: "Thế nào rồi? Thành công không vậy?"
Từ Mai và Lưu Tiền đều kích động gật đầu.
Trong mắt Từ Mai ngậm nước mắt: "Xong rồi! Chỉ cần đợi 9 tháng nữa, tôi có thể làm mẹ rồi!"
Nói xong không để ý, oa oa khóc lớn.
"Dì Mai, không khóc." Tiểu Thận đột nhiên nói, vừa nói vừa lau nước mắt cho cô ấy.
Thấy vậy Từ Mai càng muốn khóc.
Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như thế ah!
Ông trời thật sự chiếu cố cô ấy, để cho cô ấy gặp Hoa Chiêu!
Bằng không thì đừng nói cô ấy không biết chuyện này, dù là biết rõ cũng không có tiền đi qua làm phẫu thuật.
"Đi thôi, về nhà lại khóc." Hoa Chiêu nói.
"Ừ." Từ Mai cũng sợ hù đến đứa nhỏ, cùng Hoa Chiêu trở về nhà.
Về đến nhà, thống thống khoái khoái mà khóc một hồi, khóc đến nỗi Trương Quế Lan cũng lau nước mắt.
Khóc đến nỗi Hoa Chiêu đột nhiên khó chịu muốn ói.
Cảm giác này tới mãnh liệt lại đột nhiên, Hoa Chiêu cũng không nhin được mà "Oa" mà một tiếng nôn đầy đất.
Làm người xung quanh lại càng hoảng sợ.
"Làm sao vậy? Say xe rồi hả?" Lưu Tiền hỏi.
Từ Mai sửng sốt một chút kinh ngạc hô lên: "Chóng mặt cái quỷ ah! Đây là lại có a?"
Trước kia cô ấy đã thấy Hoa Chiêu nôn như vậy một lần, ấn tượng tương đối khắc sâu.
Trương Quế Lan cũng kịp phản ứng, vừa "Ai nha ai nha", vừa nhanh nhẹn mà thu dọn trên mặt đất.
"Diệp Thâm! Diệp Thâm! Con mau đến xem Hoa Chiêu!" Trương Quế Lan hướng ra phía ngoài hô.
Diệp Thâm tuy cùng bọn họ trở về, nhưng khi Từ Mai bắt đầu khóc anh đã đi ra ngoài chơi cùng bọn nhỏ.
Nghe thấy Trương Quế Lan kêu to, Diệp Thâm nhảy mấy cái đã vào trong phòng, làm mấy người đang nói chuyện với anh bị dọa sững sờ.
Trên đời này thực sự có công phu?
"Làm sao vậy?" Diệp Thâm đỡ Hoa Chiêu đang nôn mửa, khẩn trương mà hỏi thăm.
Không đợi Hoa Chiêu trả lời anh đã bế người lên chạy ra ngoài, muốn đi bệnh viện.
Hoa Chiêu không có khí lực từ chối anh, hiện tại cô đang cháng váng buồn nôn khó chịu, một câu cũng không muốn nói.
Đi bệnh viện thì đi bệnh viện a, vừa vặn xác định một chút.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, Hoa Chiêu xác thực mang thai.
Người một nhà lập tức vui mừng sắp điên rồi.
Cảm giác bắt được chuyến xe cuối, đứa thứ năm này, nếu không đến sẽ không tới được rồi.
Cũng là tiểu gia hỏa có vận khí.
Diệp Thâm đã cao hứng đến nỗi khóe miệng cả buổi không khép lại được.
Chẳng những lại có thêm một bảo bối, hơn nữa sẽ không có ai nghi ngờ năng lực của anh nữa rồi!
Hoa Chiêu cũng không có việc gì rồi.
Cái cảm giác khó chịu kia tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, coi như có thể tiếp nhận.
"Em có loại dự cảm, là bé gái." Hoa Chiêu nói ra.
Khuôn mặt tươi cười của Miêu Lan Chi lập tức cứng đờ: "Không được, vẫn nên là bé trai ah, bé trai có thể đứng ra bảo vệ gia đình, che gió che mưa."
Bé gái, nếu để cho bọn chúng làm như vậy, bà không đành lòng!
Bé gái nên như bà và Hoa Chiêu, cả đời ngon lành cành đào, đừng chịu tội, hưởng phúc.
"Chuyện này mẹ nói không tính." Hoa Chiêu nói.
Miêu Lan Chi…
Bà đã được Hoa Chiêu lôi kéo phổ cập rất nhiều tri thức khoa học, đã biết nguyên nhân sinh con trai con gái.
Lập tức trừng mắt liếc Diệp Thâm, như vậy quá vô dụng!
Diệp Thâm…
"Mẹ nói anh cả sinh đi, sinh mười mấy đứa, đều là bé trai." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu…
May mà Diệp Danh không ở trước mắt, bằng không thì cô khẳng định được nhìn một chút trong hai anh em ai thân thủ tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận